Kiều Giai Hưng nói: "Chờ một chút!"
Kiều Quảng Lan quay đầu lại nhìn cậu ta, Kiều Giai Hưng hít sâu một cái: "Anh trai, em biết anh không thực sự muốn mua nhà, dù sao anh cũng đang cầm tiền thôi, anh cho em mượn đi! Mới nãy là em không đúng, xin lỗi anh."
Xem ra Kiều Giai Hưng rất muốn căn nhà kia, thế mà lại ăn nói khép nép với hắn thế được cơ đấy.
Kiều Quảng Lan nói: "Xin lỗi tôi nhận, nhưng tiền không cho mượn."
Kiều Giai Hưng: "...!Kiều Quảng Lan, đến lời xin lỗi tôi cũng nói rồi, anh còn muốn thế nào? Anh..."
"A Lan!"
Đỗ Minh Chu nâng cao âm thanh một chút, chặn lại lời Kiều Giai Hưng muốn nói.
Anh khoác tay lên vai Kiều Quảng Lan, "Chúng ta đi thôi."
Kiều Giai Hưng nhìn Kiều Quảng Lan đi ra ngoài, muốn nhấc chân đuổi theo, thế nhưng bị Kiều Ba ngăn cản.
Trong giọng nói của ông mang theo sự tức giận: "Được rồi! Đừng có ồn ào nữa! Để người ta cười như thế, ra cái thể thống gì nữa? Giai Hưng, anh trai có cho mày mượn tiền hay không thì đó vẫn là tiền của anh, không muốn cũng phải nhớ cho rõ! Trương Phương, bà nhìn xem bà tạo cho nó cái thói quen gì rồi! Ngày hôm nay mất mặt còn chưa đủ nữa à?
Trương Phương vừa xấu hổ lại vừa lúng túng: "Nói như kiểu thói quen của nó là do tôi dạy ra ấy, ông không có công à? Còn nữa, tôi nghĩ Quảng Lan có bạn trai rồi, không cần lấy vợ, mua nhà cho nó không bằng mua cho Giai Hưng, không phải chúng ta cũng đã nói sẽ trả lại tiền cho nó sao...!Tôi nhọc nhằn vất vả nuôi nó lớn khôn không biết là phải tốn bao nhiêu tiền, bây giờ 30 vạn nó cũng không muốn cho, thực sự là bất hiểu.
Kiều Giai Hưng mắt thấy đã không còn tiền đến tay nữa, trong lòng cực kỳ oán hận Trương Phương, nghe bà còn lải nhà lải nhải ở đây, càng phiền lòng không thôi, đột nhiên rống một câu: "Được rồi! Mẹ đừng cằn nhằn nữa, mẹ phiền hay không hả? Bây giờ nó giận bỏ đi rồi, làm sao giờ, tiền này mẹ bù vào cho tôi!"
Từ nhỏ ở trong nhà cậu ta đã là một tên ngang ngược, thường xuyên hét với cha mẹ.
Trương Phương sợ hết hồn, thế nhưng không hề tức giận, nói: "Được được, con đừng hoảng, việc này là mẹ không tốt, chúng ta không tìm anh con nữa, mẹ nghĩ cách cho con."
Kiều Giai Hưng tức giận nói: "Mẹ có thể có cách gì?"
Trương Phương nói: " Khu Lệ Cảnh tuy rằng tốt thì tốt, thế nhưng so với chỗ khác thì vẫn hơi đắt, cha mẹ không gom được nhiều tiền như thế, chúng ta đổi nhà đi, chúng ta mua nhà ở Thế Hệ Mới trong khu A được không?"
Kiều Giai Hưng cảm thấy mình sắp bị chọc cho tức nổ phổi rồi: "Mẹ không phải đùa tôi đấy chứ! Thế Hệ Mới khu A đó là cái nhà rách gì làm sao mà so được với Khu Lệ Cảnh chứ? Muốn ở thì bà cút đi mà ở, tôi không ở!"
"Kiều Giai Hưng!"
Kiều Ba đột nhiên vỗ bàn một cái: "Sao lại nói chuyện với mẹ mày như thế? Mày còn biết quy củ là gì không? Người hồi nãy đúng là nói không sai, tao hối hận vì không giáo dục mày cho tốt!"
Ông nổi nóng, Kiều Giai Hưng vẫn có chút sợ, nhỏ tiếng lại một chút thế nhưng giọng điệu vẫn như cũ: "Cha à, nhà ở Khu Lệ Cảnh thật sự rất hiếm, bỏ qua lần này sẽ không có cơ hội nữa! Bằng không cha bán căn nhà này đi, trước tiên gom tiền cho con!"
Kiều Ba khó bề tin tưởng mà nói: "Mày còn biết mày đang nói gì không hả? Mày điên rồi đúng không! Bán nhà rồi, tao với mẹ mày ở đâu? Mày thì sao? Nhà bên Lệ Cảnh kia vẫn chưa phải nhà mày, mày sẽ ở đâu?"
Kiều Giai Hưng nói: "Chúng ta có thể thuê trọ, hoặc là nghe nói nhà của anh có hai phòng ngủ một phòng khách, cha mẹ sống ở nhà anh cũng được, không có chuyện anh ta không quan tâm đâu.
Nhà tốt như thế, không thể bỏ lỡ được."
Kiều Ba ném bát cơm, vừa nãy may mà cái tát kia của Trương Phương không đánh vào mặt của Kiều Quảng Lan, thế nhưng ông đánh lên mặt Kiều Giai Hưng, lần này thì khác, trên mặt Kiều Giai Hưng xuất hiện một dấu bàn tay.
"Ahh, Ông làm cái gì thế?"
Trương Phương kinh hãi thay đổi sắc mặt, vội vã đẩy ông ra, bảo vệ con trai sau lưng mình.
"Xê ra, bà xem nó thành cái thứ gì rồi, còn ngăn tôi."
Kiều Ba vung tay đẩy bà ra, chỉ vào Kiều Giai Hưng chửi ầm lên: "Tao thấy đúng là mày điên rồi! Vì tư lợi, chỉ vì chính mày.
Người ta nói vừa này có sai cái gì đâu!"
Tuy rằng ông nói như thế, thế nhưng trên thực tế ông đối xử rất bất công với hai đứa con trai.
Sau khi đánh con xong thì ông hối hận rồi, chỉ mắng hai câu, thấy được con trai không cãi lại như con cả, cũng không nỡ nhiều lời.
Thế nhưng có lẽ vì ảnh hưởng bởi Đỗ Minh Chu, đột nhiên Kiều Ba phát hiện, trong ánh mắt Kiều Giai Hưng nhìn mình thậm chí còn có cả oán hận.
Cậu ta cứ thế được Trương Phương che chở ở phía sau, một tay bụm mặt, lạnh lùng nhìn Kiều Ba, Kiều Ba chạm đến sự hận thù trong ánh mắt của cậu ta, không nhịn được rùng mình lạnh lẽo.
Đột nhiên ông ý thức được, Kiều Gia Hưng đã được nuông chiều nhiều năm như thế đã xem mình là một người tự chủ, trong lòng nó không có tình thân, chỉ xem chuyện cha mẹ yêu thương, anh trai nhường nhịn là chuyện hiển nhiên, sau khi cha mẹ già rồi, không có năng lực, cũng không có cách nào giúp gì cho nó nữa, chỉ có thể bị nó oán giận trách cứ.
Mà hiện tại, mình ý thức được điểm này, muốn dạy dỗ nó, đứa con được yêu thương từ nhỏ này lại không hiểu đó là vì tốt cho nó, ngược lại lại dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù nhìn ông chằm chằm, thật giống như hận không thể trả lại cái tát này.
Trong lòng của nó ngoại trừ tiền tài hưởng lạc, cái gì cũng chẳng còn nữa.
Kiều Ba lảo đảo lui về sau hai bước, vịn vào bàn bên cạnh.
Trương Phương còn không có thứ gì ý thức được, an ủi Kiều Giai Hưng nói: "Không có chuyện gì, mẹ lại nghĩ cách cho con, chúng ta sẽ gom.
Nhưng mà thật sự nhà không bán được..."
Kiều Giai Hưng cười lạnh nói: "Được lắm! Các người bây giờ ai cũng không giúp tôi, vậy sau này tôi kiếm được nhiều tiền, cũng đừng mong được hưởng lộc! Các người sẽ hối hận!"
Sau khi cậu ta nói xong, liền lao ta khỏi cửa.
Kiều Quảng Lan và Đỗ Minh Chu đi cùng một chỗ xuống lầu, đi ra khỏi mái hiên, nhất thời một trận gió lạnh đập vào mặt, cơm này ăn không no, ngược lại húp no gió.
Kiều Quảng Lan ngẫm lại vị đại thiếu gia Đỗ Minh Chu này đúng là xui xẻo quá đi, đi cùng mình một chỗ ăn hai bữa cơm, kết quả một bữa cơm thì bạn trai cũ gây chuyện, một bữa cơm thì cha mẹ gây chuyện, anh còn phải đứng ra chống đỡ.
Hắn nói với Đỗ Minh Chu: "Thật có lỗi, vốn muốn mời anh ăn cơm, kết quả lại làm loạn thế này.
Nếu không chúng ta chuyển sang nơi khác, đến nơi khác lại..."
"Lúc cậu ở nhà thì luôn như thế à?" Giống như Đỗ Minh Chu thật sự không nghe thấy lời Kiều Quảng Lan nói, đánh gãy lời hắn.
Kiều Quảng Lan: "...!Hả?"
Đỗ Minh Chu nhíu mày, giống như có rất nhiều lời muốn nói thế nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, sau một chốc, anh nhẹ nhàng nói: "Thật ra lời ngày hôm đó tôi nói với Ngô Khâm không phải là nói đùa, đó là suy nghĩ thật sự của tôi."
Kiều Quảng Lan cảm thấy hình như hôm nay phản ứng của mình cực kỳ trì trệ: "...!Anh nói gì với Ngô Khâm?"
Đỗ Minh Chu nói: "Tôi nói tôi thích em."
Trong chớp mắt Kiều Quảng Lan chỉ biết yên lặng, Đỗ Minh Chu lại hít một hơi rồi nói tiếp, anh chỉ sợ thêm một lát nữa anh sẽ không có dũng khí để lên tiếng nữa: "Có thể là vì em quá tuyệt vời, cho nên từ lần đầu tiên gặp tôi đã thích em, muốn được đi bên cạnh em."
Kiều Quảng Lan nói: "Chúng ta..."
Đỗ Minh Chu duỗi một tay ra, che miệng hắn lại: "Nhưng tôi cũng có thể nhìn ra, cảm giác em dành cho tôi căn bản cũng không phải là loại tình cảm kia.
Em có thể thấy tôi rất qua loa, cảm thấy tôi chỉ mới gặp em một thời gian ngắn đã nói như vậy khiến em không hề cảm thấy có giá trị tin tưởng, tôi cũng không muốn ép buộc em, tôi chỉ muốn nói cho em biết, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, chỉ xin em hãy cho tôi thời gian."
Đầy bụng Kiều Quảng Lan là "Không được", "Anh không cảm thấy chúng ta phát triển nhanh quá à?", "Nhưng mà tôi không thích anh"...!toàn bộ đều bị nghẹn lại.
Hắn giương mắt nhìn, thế mà phát hiện giữa cái thời tiết rét lạnh này, thái dương của Đỗ Minh Chu đang rịn ra mồ hôi lấm tấm.
—— Thật ra anh cũng rất hồi hộp, danh tiếng ngút trời Đỗ gia thế mà không phải bao giờ cũng nắm chắc phần thắng trong tay và tràn đầy tự tin.
Đột nhiên phát hiện thế này khiến Kiều Quảng Lan cảm thấy Đỗ Minh Chu cũng có chút đáng yêu, thế nhưng cho dù có đáng yêu đến mấy đi chăng nữa thì chuyện của bọn họ cũng là không thể nào.
Bất kể Đỗ Minh Chu có nói thế nào, Kiều Quảng Lan cũng không có ý kiến gì với anh cả, cho dù là có thì cũng vô dụng.
Đây chỉ là một hồn phách mà thôi, cũng không phải người hoàn chỉnh, không thể ở lại thế giới này được.
Đỗ Minh Chu muốn xin hắn một chút thời gian, thế nhưng Kiều Quảng Lan thiếu nhất là thời gian, đã như vậy, việc gì còn phải đi trêu chọc người ta chứ.
"Được!" Hắn đẩy tay Đỗ Minh Chu ra.
Đỗ Minh Chu nhìn thấy Kiều Quảng Lan đẩy tay anh ra, cười khổ nói: "Thích một người cũng chẳng phải là làm gì sai, em đừng ghét bỏ tôi."
Trong lòng Kiều Quảng Lan mềm nhũn, trầm mặc một chút, cũng không khỏi cười khổ: "Nhưng mà tôi không thể đồng ý được đâu...!Ngoại trừ đồng ý với anh, anh còn hy vọng tôi nói cái gì đây?"
Cho dù đã nhìn ta được suy nghĩ của Kiều Quảng Lan rồi, thế nhưng nghe chính miệng hắn nói câu này, trong lòng Đỗ Minh Chu vẫn cực kỳ thất vọng, anh hơi rũ mắt, lúc ngẩng đầu lên lại, trên khóe miệng đã treo lại nụ cười: "Không quan tâm.
Chi bằng...!nói xem tiếp theo em muốn ăn gì đi"
Trải qua mấy ngày nay theo dõi xem xét ba người nhà họ Kiều, trên cơ bản Kiều Quảng Lan có thể khẳng định, Kiều Ba và Trương Phương căn bản chỉ là người bình thường, không có quan hệ gì với chuyện này, còn Kiều Giai Hưng tuy rằng trên người có ấn ký hình