Người vừa nãy thốt ra 3 chữ Kiều Quý phi kia là Tông chính đại thần Bành Đính.
Lúc đó Quân Đồng chỉ dùng một câu liền sắc phong Kiều Quảng Lan làm quý phi, thế nhưng hoàng thượng làm người tùy hứng, đại thần dưới trướng lại không thể tùy hứng như thế, đặc biệt, đây còn là phi tử đầu tiên của hoàng thượng, cho nên những nghi thức hay bố trí sau đó đều do Bành Đính tự mình xử lý, cho nên đã từng được thấy qua gương mặt của Kiều Quảng Lan.
Một gương mặt như thế, miễn là đã từng nhìn qua đều không thể nào quên được, lão cau mày nói: "Thần cả gan hỏi một câu, không biết vì sao nương nương không ở hậu cung mà lại đến triều phòng* trong hoa viên? Chuyện của nữ nhân này lại là thế nào?"
*Triều phòng: Phòng nghỉ ngơi
Kiều Quảng Lan thở dài nói: "Các ngươi đừng hỏi ta, ta cũng không biết, chỉ có điều ta đoán là thái hậu sắp đến rồi, thái hậu đến nhất định sẽ hỏi tội ta, ta không nhận, thái hậu sẽ quát ta, đồng thời tìm người biết chuyện đến đây chứng minh ta là tội phạm giết người.
Tới lúc đó các ngươi nghe thái hậu mắng ta là hiểu chuyện ngay."
Bành Đính: "..."
Vốn lẽ người nói lời này nghe ra có chút vô lại, thế nhưng lời được nói ra từ miệng của mỹ nhân, lại khiến người nghe thấy được có chút đáng thương.
Một người thanh niên tuấn tú cười khúc khích, không nhịn được mà nói: "Quý phi nương nương thật là hài hước, người yên tâm, nếu như người không làm, sẽ không có ai có thể đổ oan cho người."
Kiều Quảng Lan liếc mắt nhìn y phục của hắn, lập tức đoán được người kia là ai: "Vậy thì đa tạ An Vương thế tử."
Đáy mắt thanh niên nọ xẹt qua một tia kinh ngạc, tự nhìn lại y phục của mình, rồi nói: "Nương nương thật là minh tuệ (sáng suốt và thông minh)."
Đúng lúc này, truyền tới một âm thanh: "Thái hậu giá lâm —— "
Mọi người: "..."
Đoán chuẩn thật đấy.
Tuổi thái hậu đã ngoài ba mươi, thế nhưng do được chăm sóc kỹ càng, nên thoạt nhìn như vừa mới đôi mươi.
Trang phục nàng mang thiên về những màu tươi sáng, người không biết còn lầm rằng nàng là phi tử của Quân Đồng.
Nàng chầm chậm bước vào đình.
Thái hậu Đại Tề xưa nay dùng nhan sắc mà nổi danh, ấy thế mà khi đứng bên cạnh Kiều Quảng Lan cũng bị nhan sắc của hắn làm cho lu mờ ảm đạm.
Sau khi mọi người thi lễ, thái hậu soi xét liếc mắt nhìn Kiều Quảng Lan một cái, lạnh lùng nói: "Kiều quý phi, ngươi có biết tội của mình không?"
An Vương thế tử không nhịn được mà cười một cái sau đó vội vàng nhịn lại.
Kiều Quảng Lan nói: "Không biết."
Thái hậu nói: "Được lắm, ngươi không biết, vậy ai gia tìm người đến nói cho ngươi nghe! Nhu Vân, ra đây!"
Sau khi nàng nói xong câu đó đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh càng thêm kỳ quái nên nhìn quanh một vòng.
Tuy rằng mấy thần tử kia đều cúi thấp đầu, dựa theo lễ tiết không dám nhìn thẳng nàng, thế nhưng không biết vì sao nàng có cảm giác bọn họ đều đang nhịn cười.
Nàng không biết vì sao mình có ảo giác kỳ quái như thế, thế nhưng thời gian bây giờ quá vội, thái hậu không rảnh xem xét bọn họ, nàng nhất định phải tìm được lý do xử lý Kiều Quảng Lan trước khi Quân Đồng phát hiện.
Nàng chỉ tay vào cung nữ vừa đi đến vừa run lẩy bẩy, nói: "Nhu Vân, ngươi tới nói đi."
Kiều Quảng Lan thở dài một tiếng, nói: "Xem ra, còn phải nghe kể chuyện nữa."
Hắn chậm rãi xoay người, trực tiếp ngồi xuống, nhấc cằm, nói: "Vậy thì kể đi."
Thái hậu còn đứng tại chỗ, bị chọc cho tức đến phát run: "Làm càn! Ngươi, ngươi nhìn xem cái bộ dáng hiện tại của ngươi còn ra cái thể thống gì! Quá, quá ngông cuồng rồi!"
Kiều Quảng Lan nói: "Chờ lão nhân gia thái hậu ngài định tội cho ta xong rồi, vậy thì ta nhất định phải chết, nếu đã thế người còn cần gì tính toán với một người chết, đúng không nào?"
Thái hậu nghẹn một cục, một hồi lâu mới phẩy ống tay áo rồi ngồi xuống bên cạnh, lạnh giọng quát: "Còn không mau kể đi!"
Nhu Vân vội vàng nói: "Vâng...!Vâng ạ! Vốn dĩ hôm nay, nô tỳ phải cùng Thúy Hiệt muội muội cùng nhau phụng theo ý chỉ của thái hậu đi đến ngự thư phòng đưa canh gà để tẩm bổ cho bệ hạ.
Lúc đến hoa viên này, chúng nô tỳ phát hiện chỉ lấy mỗi canh gà mà quên lấy mất điểm tâm mà ngày thường bệ hạ thích nhất, cho nên nô tỳ đành bảo muội muội chờ ở đây, mình thì quay lại lấy, thế nhưng không ngờ rằng lúc trở lại...!Lúc trở lại, liền nhìn thấy Kiều Quý phi đứng cùng với Thúy Hiệt, Kiều quý phi, Kiều quý phi...!Cầm trong tay một cây trâm, đang đâm vào ngực Thúy Hiệt muội muội!"
Một tên đại thần khiếp sợ liếc mắt nhìn Kiều Quảng Lan một cái, lại hỏi Nhu Vân: "Lời ngươi nói là thật sao? Vậy sao lúc đó ngươi không ngăn cản?"
Kiều Quảng Lan thầm nghĩ: "Diễn gì mà cứng nhắc thế, từ ngữ thì không có gì đặc biệt, vẻ mặt lại càng không đúng.
Nhìn một cái là biết bị thái hậu mua chuộc rồi."
Nhu Vân khóc không thành tiếng: "Đại nhân dạy phải, chỉ là lúc đó nô tì sợ đến mức choáng váng chỉ nghĩ đến làm sao chạy thật nhanh về cung bẩm báo cho thái hậu nương nương, nên không tiến lên ngăn cản, đây là lỗi của nô tỳ..."
Nàng khóc lóc hai tiếng, đột nhiên một chiếc khăn đưa đến trước mặt, Nhu Vân nhận lấy theo bản năng.
Thế nhưng khi ngẩng đầu lại phát hiện người đưa khăn cho mình ấy thế mà lại là quý phi nương nương, nàng sợ ngây người, đứng sững tại chỗ, không biết nên làm thế nào cho đúng.
Kiều Quảng Lan cầm lại khăn, lau sạch nước mắt cho nàng, tiện tay ném nó qua bên cạnh, sau đó nắm cằm Nhu Vân ám muội cười nói: "Ai, thật là một mỹ nhân, nàng vừa khóc một cái làm ta vừa thấy đã thương.
Mỹ nhân à, nàng có biết, người nói dối khi xuống địa phủ sẽ bị rút đầu lưỡi không?"
Quý phi đùa giỡn với cung nữ là chuyện trước giờ chưa từng nghe cũng chưa từng thấy, tiểu đồng bọn vây xem đều sợ đến ngây người.
Kiều Quảng Lan không chờ thái hậu quát lớn, nhanh chóng tự mình buông ra, chậm rãi nói: "Nếu như thật sự là ta muốn giết nàng, sao lại phải tự mình động thủ?"
Nhu Vân bị cái nắm cằm làm cho sững sờ.
Thái hậu nặng nề ho khan một tiếng, đã có chút không hài lòng.
Nhu Vân lúc này mới tỉnh khỏi mộng, run run một chút rồi vội vàng nói: "Lúc đó, nô tỳ đứng ở xa, không biết nương với Thúy Hiệt đang nói cái gì, thế nhưng rõ ràng nô tỳ nhìn thấy nương nương động tay đi kéo y phục của Thúy Hiệt, giống như là đột nhiên tranh chấp gì đó.
Nô tỳ cả gan suy đoán, ấy là do nương nương được thái hậu triệu kiến không mang theo người hầu, sau khi xích mích với Thúy Hiệt thì không biết sai khiến ai, dưới cơn tức giận cho nên mới tự mình giết người."
Kiều Quảng Lan nói lời mang ý tán thưởng: "Mắt ngươi dùng tốt thật đấy."
Nhu Vân còn đang sững sờ, thái hậu đã quát lên: "Ngươi đừng có đánh trống lảng, vì sao lại giết thị nữ của ai gia? Ngươi có gì không vừa lòng? Hay là có bí mật gì không thể cho ai biết!"
Ánh mắt của Kiều Quảng Lan xẹt qua các đại thần bên cạnh, suy nghẫm một chút.
Hắn không biết tính cách của thái hậu, thế nhưng cảm thấy hành động của nàng có vẻ rất nôn nóng, theo lý mà nói, một phi tử giết chết cung nữ của thái hậu, tuy rằng bất kính, thế nhưng mà nhiều lắm cũng bị trừng phạt một chút thôi, cũng chẳng phải tội chết gì.
Thế nhưng thái hậu vất vả bày nên một màn kịch kinh động đến mức đưa cả các đại thần đến thế này, nhất định còn có chiêu gì đằng sau.
Hắn không trả lời câu kia của Thái hậu mà hỏi ngược lại Nhu Vân: "Ngươi vừa nói, ngươi ở rừng cây kia nhìn thấy ta giết...!Thúy Hiệt đúng không?"
Nhu Vân dừng một chút, đáp: "Đúng.
Lúc đó trong lòng nô tỳ cực sợ, điểm tâm thái hậu muốn đưa tặng cho hoàng thượng còn làm rơi đầy đất đấy ạ."
Thái hậu nói: "Bành đại nhân, Đại đại nhân, nếu nha đầu này đã nói như thế, chi bằng hai vị thử đi kiểm chứng xem."
Đám người Bành Đính trảo đổi ánh mắt, nói: "Được."
Bành Đính đứng thẳng lưng, nhỏ giọng dặn dò một người hầu: "Qua bên kia nhìn xem có đĩa vỡ với điểm tâm không, lại đứng chỗ đó nhìn vào rừng cây, xem xem chỗ kia có bị che không?"
Sau khi lão phân phó xong, không nhịn được liếc mắt nhìn về phía vị Kiều quý phi trên đầu đang mang họa lớn, ấy thế mà phát hiện đối phương đang dựa lưng vào lan can phía sau, hai tay vòng qua ngực, hai chân duỗi ra, còn nhìn như rất thong dong.
Tư thế ngồi của nàng không đoan trang cũng chẳng tao nhã, có thể bởi vì khí chất cá nhân, thế mà không khiến người ta cảm thấy thô lỗ, ngược lại, có chút cảm giác hiên ngang khí phách không thuộc về phái nữ.
Bành Đính thu hồi ánh mắt, người hầu được phái đi nhanh chóng trở về, cũng xác thực lời Thúy Hiệt nói.
Kiều Quảng Lan cười nói: "Vậy ngươi đã nhìn bùn đất trong rừng kia chưa?"
Kiều Quảng Lan nói: "Thái hậu nương nương, ta bị tên thái giám ngơ ngơ ngẩn ngẩn kia của người dẫn đi trong cung gần nửa canh giờ, sau đó thì đi đến đây, căn bản cũng chả biết đây là đâu, mãi đến vừa nãy mới vừa biết đây là phía bên ngoài của Nghị sự điện*.
*Cung điện nơi mà các quan viên đại thần họp bàn chuyện.
Hắn phất ống tay áo, đứng dậy đi lên hai bước, không biết thái hậu nghĩ gì mà sợ đến mức lùi về sau.
Cũng may Kiều Quảng Lan không có ý gì, hắn chỉ vào bố trí xung mà nói: "Nếu như ta nhớ không nhầm, nơi này hẳn là được bố trí dựa theo Bát quái trận, tất cả cung điện đều được đặt ở 1 trong 4 hướng chính, hoa viên cũng cùng lý thuyết như thế.
Vậy thì bùn đất của 5 hoa viên này sẽ được chuyển đến từ nhiều nơi trong thiên hạ, tổng lại vừa đủ 5 màu, ngụ ý thiên hạ thống nhất, trời yên biển lặng.
Mà hướng của nơi này là chính tây, chếch về vị trí cung Khảm, tuy rằng ta chưa đi qua đó thế nhưng ta biết đất đai trong hoa viên kia hẳn là đất màu tím đúng chứ."
*Đây là vị trí đại khái nơi Kiều Quảng Lan đang đứng:
Hắn cúi đầu nhìn đất trên giày: "Loại đất quý giá hiếm thấy như thế, nơi khác hẳn là khó mà có.
Nếu nói là ta động thủ giết người, thế nhưng nhìn xem này, ta căn bản còn chẳng dẫm lên đất trong hoa viên kia, vậy thì giết kiểu gì đây?"
Nhu Vân ngập ngừng một hồi, nói: "Có lẽ là nương nương phái người..."
Kiều Quảng Lan nhìn về phía nàng ta mà cười: "Ấy, ấy, vừa nãy ai nói là ta tự tay giết người, không thèm sai khiến hạ nhân vậy?"
Thái hậu cả giận nói: "Ngươi viện cớ nguỵ biện, từ nãy đến giờ ngươi chỉ biết nói nhảm!"
Kiều Quảng Lan nói một cách đầy vô tội: "Không phải là tự nàng nói thế sao?"
Thái hậu cười lạnh nói: "Nếu như từ đầu ngươi đã ý thức được điểm này, vậy thì tất nhiên trước khi giết người sẽ có phòng bị..."
Kiều Quảng Lan nói: "Không phải mói nãy còn nói ta kích động mới đi giết người à? Nếu ta đã kích động như thế vậy làm sao còn có phòng bị nữa?"
Mỗi một câu nàng nói đều tự bị lời của mình bật ngược lại, có thể tưởng tượng ra trong lồng ngực nàng giờ đang nghẹn cứng một cục khó chịu cỡ nào, thái hậu nổi giận nói: "Thân là vãn bối, ai gia nói một câu ngươi hắt lại một câu, không coi bề trên ra gì, không có phép tắc quy củ gì cả, đừng có tưởng ngươi ỷ vào việc được hoàng thượng sủng ái nên muốn làm gì thì làm! Ngày hôm nay ai gia phải giáo huấn ngươi một trận."
Nàng thực sự không dám để cho Kiều Quảng Lan có cơ hội mở miệng nữa, sau khi nói xong lập tức phất tay, hai tên hộ vệ bên cạnh thái hậu đi đến, một người tóm lấy cánh tay của Kiều Quảng Lan, một người khác cầm trong tay một chiếc roi đầy xước mang rô, điệu bộ giống như nếu nói một lời không hợp ý thì sẽ động tay.
Kiều Quảng Lan thở dài.
Thị vệ cầm roi kia nói: "Quý phi nương nương, trong cung có quy củ của trong cung, không giống như nơi quê mùa của ngươi đâu, hôm nay ngươi chống đối thái hậu, thái hậu nhân từ, không hạ lệnh xử tử ngươi thì ngươi nên thức thời một chút đi."
Gã vừa nói, vừa cầm roi quất về phía Kiều Quảng Lan.
An Vương Thế tử