Sau khi rời khỏi thế giới cổ đại kia, Kiều Quảng Lan mở mắt ra một lần nữa.
Hắn nghĩ mình sẽ ở địa phủ hoặc là đến một thế giới mới, thế nhưng lần này hắn phát hiện, mình đang ở trong không gian của Cầu Minh.
Kiều Quảng Lan ngồi xuống nhìn, phát hiện ban nãy hắn vừa mới nằm trên đất, sau đầu gối một cọc gỗ, trên người được đắp chiếc áo của Cầu Minh.
Cầu Minh đang ở xa xa đưa lưng về phía hắn và ngắm mặt trăng như thường lệ.
Kiều Quảng Lan không nhịn được mà nói: "Anh thật sự không bị bệnh đốt sống cổ đấy chứ?"
Cầu Minh cũng không quay đầu lại, chỉ duỗi tay về phía sau một cái: "Áo."
Kiều Quảng Lan kéo áo khoác trên người mình xuống, tay dùng thêm lực, ném đồ về phía hắn.
Quần áo bay giữa không trung trực tiếp khoác trên người Cầu Minh: "Bên trong có phải là anh không mặc gì đâu, làm gì mà bày ra một bộ đề phòng rồi đứng xa tôi thế, sợ tôi ăn anh chắc?"
Cầu Minh nói: "Y quan không chỉnh, không thể gặp người."
Kiều Quảng Lan nói: "Lẽ nào anh chỉ có một bộ đồ đó thôi à?"
Cầu Minh lạnh nhạt nói: "Phải."
Hắn vừa nói, vừa đi đến bên người Kiều Quảng Lan cất cẩn thận chiếc chặn gỗ ban nãy dùng làm gối kia, lạnh lùng lên tiếng: "Cũng chỉ có một chiếc gối này thôi."
Kiều Quảng Lan: "...!Anh nghèo thật đấy."
Hắn phủi phủi bụi đất không tồn tại trên người, đứng dậy khỏi đất, hỏi: "Sao tôi lại ở đây?"
Cầu Minh nói: "Bởi vì ta đang nghĩ cách lấy được cơ thể của cậu."
"A, cơ thể tôi sao?
Kiều Quảng Lan sững sờ, bỗng nhiên phản ứng lại: "Có ý gì? Lẽ nào hồn phách tôi hoàn chỉnh rồi? Không đúng, tôi còn thấy là thiếu nhiều lắm."
Cầu Minh nói: "Chưa hoàn chỉnh.
Trước đó ta có nói qua, chờ cậu tìm được 3 phách, là có thể trở về thế giới gốc một đoạn thời gian.
Vừa khéo nhiệm vụ lần này cũng yêu cầu cậu phải trở về cơ thể của cậu mới hoàn thành được.
Bởi vì trước lúc chết cậu còn nợ người ta một lời hứa, nhớ không?"
Một số ký ức làm người ta đau lòng theo lời Cầu Minh nói ầm ầm xông tới.
Kiều Quảng Lan đảo mắt một cái lập tức hiểu rõ ý của hắn là gì, cười khổ nói: "Nhớ rồi."
Hắn dừng một chút, thấp giọng: "Vốn dĩ tôi cũng không thích mắc nợ người ta.
Nhưng tiếc là chuyện lần trước xảy ra đột ngột quá...!Chuyện hứa trước mộ Anh Dân chưa kịp làm, đúng là không nghĩ nhiều."
Kim Anh Dân mà Kiều Quảng Lan nhắc tới cũng là thuật sĩ, tuy rằng không cùng trong một môn phái với Kiều Quảng Lan, thế nhưng tuổi tác bối phận hai người đều xấp xỉ nhau, quan hệ cá nhân cũng tốt.
Nửa năm trước khi Kiều Quảng Lan xảy ra chuyện, cậu ta đi đến một trường đại học điều tra vụ sinh viên chết liên hoàn.
Dùng năng lực của cậu ta mà nói là không có gì khó mới đúng, thế nhưng từ đó về sau, Kim Anh Dân lại biến mất không trở lại nữa.
Lúc đó Kiều Quảng Lan đang đi nơi khác, sau khi về thì nghe nói Kim Anh Dân mất tích ở đại học L, hắn cố ý đi nghe ngóng tin tức một phen.
Lúc đầu hắn không tìm được người, sau đó mới phát hiện bùa chú của Kim Anh Dân đã mất hiệu lực.
Cái này nói rõ cậu ta đã không còn sự sống, chỉ có như thế mới làm phù triện mất đi hiệu lực.
Thế nhưng chuyện xảy ra quá bất ngờ, chẳng ai nghĩ tới một đời tuổi trẻ kiệt xuất của giới phong thủy lại dễ dàng lìa đời như thế cả.
Lúc đó cảm xúc của Kiều Quảng Lan là đau buồn và phẫn nộ đan xen, hắn đã thề trước mộ của Kim Anh Dân là phải điều tra cái chết của cậu ta và tìm được thi thể.
Kết quả là sau khi sắp xếp xong còn chưa kịp hành động, bản thân hắn lại xảy ra chuyện, phải đi một chuyến tới điện diêm vương.
Dựa theo nhân quả nghiệp báo luân hồi* mà nói, Kiều Quảng Lan nợ lời hứa với Kim Anh Dân, cho nên sau khi hồn phách của hắn vỡ vụn đã có một phần bám vào chỗ Kim Anh Dân, bây giờ là lúc hắn nên thực hiện lời hứa.
*Tìm hiểu thêm tại đây: https://phatgiao.org.vn/hieu-biet-dung-ve-nghiep-bao-va-nhan-qua-d32520.html
Chỉ cần hắn trở lại được trong cơ thể của mình, những chuyện còn lại cũng không khó làm, vì điều tra chuyện này, Kiều Quảng Lan cũng đã chuẩn bị xong cả.
Ở đại học L có một sinh viên tên là Giang Lỗi, trước kia lúc đi học gặp phải sự cố nổ phòng thí nghiệm làm mặt bị biến dạng, lúc cậu ta nghỉ ngơi ở nhà một quãng thời gian, không biết nghĩ sao thế mà đột nhiên tự sát.
Cậu ta sống ở một nơi hẻo lánh, tính cách hướng nội, chuyện tự sát vốn cũng ít người biết thôi, chỉ là lúc đó Kiều Quảng Lan vừa khéo đi ngang qua giúp chút chuyện nhỏ cho thôn của Giang Lỗi nên mới nghe được chuyện.
Chuyện Giang Lỗi tự sát và Kim Anh Dân mất tích gần như xảy ra cùng lúc, Kiều Quảng Lan tìm được cha mẹ Giang Lỗi thương lượng với bọn họ một hồi, hắn mượn giấy tờ chứng minh thân phận, thay thế thân phận Giang Lỗi để đến trường điều tra chuyện này.
Hắn là một đệ tử có tiếng không nhỏ trong giới phong thủy, rất nhiều quan chức doanh nhân cần sự trợ giúp của đại sư phong thủy, lúc ngày thường vẫn luôn cung kính với bọn họ.
Kiều Quảng Lan lợi dụng quan hệ, làm thủ tục dễ như ăn cháo, vì thế hắn đã trở thành Giang Lỗi một cách thuận lợi, bây giờ chỉ cần mang theo giấy tờ chứng minh thân phận đến trường là được.
Hắn đã xuyên qua ba thế giới, thế nhưng ở thế giới hiện thực cũng chỉ mới qua một tháng mà thôi, chuyến đi...!này cũng vừa khéo không làm lỡ kỳ khai giảng học kỳ mới vào tháng 9 của đại học L.
Cầu Minh nói: "Nhớ là được rồi —— được rồi, bây giờ cơ thể cậu đã đặt ở khách sạn bên cạnh đại học L, sau khi cậu đến thì làm thủ tục nhập học là được."
Kiều Quảng Lan nói: "Quân Đồng..."
Mặt Cầu Minh không có cảm xúc: "Không biết."
Kiều Quảng Lan suy nghĩ một chút, bây giờ hắn trở lại thế giới hiện thực rồi, Quân Đồng nhất định không thể theo đến đây, thôi thì đành chờ đến thế giới khác có duyên gặp lại vậy."
Hắn nói: "Cầu Minh, tôi phát hiện anh nói tiếng phổ thông ngày càng tiến bộ đó...!Chờ chút, cơ thể của tôi vốn ở đâu? Tại sao anh đưa nó đi mà làm như khó khăn thế? Không phải tôi bị chôn rồi chứ?
Cầu Minh nói ngắn gọn: "Ở Trên đỉnh núi Du Lam, có người luôn canh bên cạnh cậu."
Kiều Quảng Lan sững sờ, Cầu Minh không cho hắn cơ hội dò hỏi nữa, đã nói: "Bây giờ xong rồi, đi thôi!"
Sau một phút, Kiều Quảng Lan ngồi dậy từ trên giường khách sạn.
Hắn cảm thấy bắp thịt cả người đau nhức, có lẽ là lâu rồi không vận động, nên xương khớp bị gỉ rồi.
Hắn xuống giường vận động một chút, trên người truyền đến tiếng xương khớp vang lên lách cách.
Dù là như thế, cơ thể của mình vẫn là tốt nhất.
Kiều Quảng Lan đi tới phòng vệ sinh rửa mặt, hắn cứ thế cúi đầu xuống dưới vòi nước, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Hắn ngẩng đầu, dùng khăn lau mặt.
Mặt gương phản chiếu ra hình ảnh của một người trẻ tuổi với gương mặt tái nhợt, nhìn qua còn gầy hơn trước rất nhiều.
Kiều Quảng Lan lắc đầu một cái: "Lại như quỷ vậy."
Bản thân Giang Lỗi là sinh viên đại học L, thế nhưng trước đó tạm thời nghỉ học nên ký túc xá đã bị người ta chiếm mất, Kiều Quảng Lan được phân cho một gian ký túc xá mới.
Lúc hắn đi vào, có một chiếc giường đã được bày sẵn đệm chăn, hai chiếc giường còn lại thì trống không, cách thời gian báo danh khoảng mấy ngày, xem ra còn hai người bạn học nữa vẫn chưa đến.
Chỉ là đợi cho đến tối ký túc xá khóa cửa tắt đèn, một bạn học nữa cũng không trở về.
Kiều Quảng Lan tự sắp xếp một chút rồi lên giường đi ngủ.
Có lẽ trước kia do hắn hôn mê lâu, ngủ quá nhiều cho nên bây giờ ở trên giường cứ lăn qua lộn lại không ngủ được.
Vất vả lắm mới mơ mơ màng màng có chút buồn ngủ, bỗng nhiên hắn nghe được một tiếng khóc truyền tới từ xa xa, hơn nữa hình như đang ngày càng tới gần.
Kiều Quảng Lan hé mắt, phát hiện rèm cửa sổ bị mình kéo lại không biết từ lúc nào đã tự mở ra, ngoài cửa có một bóng trắng xẹt qua.
Từ nhỏ đến lớn không biết hắn đã gặp cảnh tượng như vậy biết bao nhiêu lần, hắn bình tĩnh lật người, mơ mơ màng màng nói: "Quỷ mới chết ở đâu ra thế? Mi đi nhầm cửa rồi, địa phủ không ở hướng này, cút ra đi...!Đúng rồi, tiện tay kéo rèm cửa sổ lại luôn nha."
Chỉ chốc lát sau, rèm cửa sổ tự động kéo lại, tiếng khóc bên tai cũng không còn nữa.
Kiều Quảng Lan ngủ tiếp lần nữa.
Ngủ còn chưa được nửa tiếng, trong kí túc xá lại vang lên trận cười nữa, tiếng cười điên cuồng đến mức như thở không ra hơi.
Kiều Quảng Lan: "..."
Còn chưa đợi hắn động thủ, đột nhiên ngọc giản trước ngực, phù triện trong túi và chuỗi phật châu trên tay cùng nhau phát ra ánh sáng cảnh báo.
Hắn chợt thấy một bóng đen xuyên qua cửa ký túc xá nhảy ra một phát rồi bổ nhào về phía Kiều Quảng Lan.
Kiều Quảng Lan cười lạnh nói: "Động thủ trên đầu thái tuế, ta thấy mi không muốn được đầu thai nữa đúng không? Ra ngoài!"
Hắn trực tiếp rút một tấm hoàng phù ra, hoàng phù rời khỏi tay tự lóe lên một chùm lửa giữa không trung, chỉ chút xíu nữa là chạm được đến bóng đen, thế nhưng chỉ chớp mắt đã bóng đen đã biến mất.
Ngay lúc Kiều Quảng Lan sững sờ, bóng đen đã đi xuyên qua cửa.
Tuy nói là Kiều Quảng Lan ra tay tàn nhẫn, nhưng thực ra hắn cũng không có ý định đuổi giết đến cùng.
Vốn dĩ Kiều Quảng Lan chỉ định tóm nó lại xem là chuyện gì xảy ra thôi, không nghĩ tới đã cách gần như thế còn thất thủ.
Mất mặt quá rồi! Hắn không nhịn được chửi câu "Chết tiệt", sau đó bật dậy khỏi giường, mặc áo ngủ vào rồi đuổi theo.
Trên tường hành lang trống rỗng chỉ được gắn vài chiếc đèn nhỏ màu đỏ còn phát ra ánh sáng yếu ớt, thoạt nhìn chúng như những đôi mắt đang rình mò ở chỗ tối trên hành lang đen kịt.
Những thứ này đối với Kiều Quảng Lan thì cũng không tính là gì, hắn nhanh chóng chạy vội dưới hàng lang, đuổi mãi đến tận cửa sổ cuối đường.
Hắn đẩy cửa sổ ra.
Gió lạnh buổi tối thổi tóc mái trước trán hắn bay lên, bên ngoài chỉ có bóng cây đang lung lay không ngừng trong gió.
Kiều Quảng Lan híp mắt nhìn chốc lát, hai ngón tay trái chụm lại, vạch trong không khí một đường: "Quỷ lộ hoàng tuyền, kim quang xuất hiện!"
Trong không khí ẩn ẩn xuất hiện những thứ như sợi vàng.
Hắn đặt một tay lên bệ cửa sổ rồi thuận theo đó lộn ra ngoài.
Chân hắn giẫm lên tường mượn lực, gập gối rơi xuống đất vững vàng.
Hắn không chút do dự chạy theo hướng sợi vàng vạch ra.
Mới đến khúc ngoặt, ánh vàng đột nhiên sáng chói rồi biến mất.
Ngay sau đó, ngay tại khúc ngoặt có một bóng đen nhảy ra vung tay đánh về phía Kiều Quảng Lan, động tác mạnh mẽ chuẩn xác, vừa nhìn đã biết là cách chiến đấu của cao thủ.
Kiều Quảng Lan vội vàng duỗi tay, không nói tiếng nào, chụp lấy cổ họng đối phương.
Người kia ngửa đầu ra sau tránh thoát được, nghiêng người nện một đấm vào sống mũi hắn.
Người kia ra tay vừa nhanh vừa độc ác.
Kiều Quảng Lan vừa khéo nhấc tay trái lên tiếp được cú đấm của đối phương, tay phải đã lấy ra được từ đâu đó một tấm hoàng phù.
Hắn đạp chân một phát, hoàng phù thuận thế bay ra, đối phương nhấc chân, dùng đầu gối thúc về phía đầu gối Kiều Quảng Lan, hóa giải chiêu thức của hắn.
Mấy chiêu này có loại cảm giác vô cùng quen thuộc, hai người cùng lúc sững sờ, lập tức phản ứng lại được gì đó.
Động tác Kiều Quảng Lan khựng lại.
Một người khác đã nắm lấy tay hắn: "Cậu muốn giết tôi sao?"
Kiều Quảng Lan phục hồi tinh thần lại giãy ra, thế nhưng đối phương lại không buông tay.
Kiều Quảng Lan đưa tay phải vào túi mò hoàng phù.
Hắn không ra sát chiêu, thế nhưng cùng lúc tay trái vùng một đấm, đánh trúng ngực người kia.
Người vừa nãy đánh với hắn khí thế ngất trời ấy thế mà không đánh trả, buông Kiều Quảng Lan ra rồi lùi lại mấy bước.
Kiều Quảng Lan liếc một cái: "Đừng giả bộ! Lộ Hành, ở đây không có người khác, anh không cần tỏ vẻ là tôi gặp may đâu.
Mới nãy tôi cũng chả dùng bao lực hết! Tại sao anh lại đánh lén tôi?"
Đối phương khẽ hừ một tiếng, nghiêng người sang.
Ánh đèn đường hắt lên gương mặt hắn, phác họa ra một gương mặt đẹp trai ôn hòa nho nhã.
Giọng cười của anh mang theo chút châm chọc, thế nhưng trên mặt không có nửa phần ý cười nào, vẻ mặt kia cũng như là có chút hoảng hốt.
Nếu bọn họ làm chuyện khác thì chưa chắc đã có thể nhận ra đối phương.
Thế nhưng từ bé, chuyện bọn làm nhiều nhất là đánh nhau cho nên khi phá chiêu xong thì hai người bọn họ lập tức có thể phản ứng lại được đối thủ của mình là ai.
Khóe mắt Kiều Quảng Lan liếc anh một trận từ đầu đến chân, sau đó về lại mặt: "Sao anh lại ở đây?"
Lộ Hành ngơ ngác nhìn hắn không lên tiếng.
Kiều Quảng Lan không nghe thấy trả lời, không khỏi nghiêm túc liếc mắt nhìn