Kiều Quảng Lan nói: "Ở đâu mà anh tìm ra được thứ linh cảm đáng sợ đó thế?"
Lộ Hành nói: "Có lẽ là lớn tuổi rồi nên các cơ quan trên cơ thể suy kiệt, gần đây ngực tôi cứ luôn âm ỷ đau, bệnh trong lòng vẫn cần thuốc trong lòng đến trị, tôi nghĩ nên tự chữa cho mình một chút."
Kiều Quảng Lan cho rằng thứ anh đang nói tới là lương tâm.
Hắn cười cười làm bộ như tóm thứ gì đó trên không trung một cái: "Muốn cứu lại lương tâm đã sớm bị gió thổi bay của anh ấy hả?"
Lộ Hành không cười, thấp giọng nói: "Kiều Quảng Lan, từ sau năm tám tuổi ấy, tôi chưa từng ăn lại bánh rán trái cây nữa.
Tôi cũng không có vu oan cho bất kỳ ai —— đây là điều ngày đó tôi đã âm thầm thề.
Xin lỗi, lúc đó là tôi có lỗi với cậu."
Kiều Quảng Lan yên lặng.
Lộ Hành ăn cái gì hay không ăn cái gì hắn không biết —— quan hệ của hai người bọn họ còn chưa đến được mức độ ấy.
Thế nhưng Kiều Quảng Lan biết, mặc dù Lộ Hành mang một bộ dáng như một vị thiếu gia ngồi tuốt trên cao, nhưng thực tế, bất kể là vụ án kỳ bí nào, chỉ cần đã nhận thì anh ta nhất định sẽ điều tra rõ bất kể sống chết.
Gia đình anh không thiếu tiền.
Anh chưa bao giờ nhận những công việc như tìm long mạch hay chọn mộ huyệt cho người khác để kiếm sống, mà anh chỉ để ý những vụ khó khăn như giải trừ tai họa.
Cho dù anh không nhận lấy một đồng thì cũng quyết phải làm cho rõ trắng đen.
Trong suốt quá trình ấy có bao nhiêu lần nguy hiểm cận kề thế nhưng cũng chưa bao giờ làm anh lùi bước.
Không quan tâm trước kia bất hòa thế nào, thế nhưng nhắc đến một chuyện này của anh ta, Kiều Quảng Lan vẫn luôn kính nể.
Chỉ là trước giờ hắn luôn cố chấp, thực sự chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày lại có quan hệ với anh lại như thế này, lại càng không nghĩ đến chút chuyện hồi có bé sẽ gây ảnh hưởng đến Lộ Hành nhiều như thế —— khi ấy cũng chỉ là đứa nhỏ không hiểu chuyện thôi mà? Đứa nhỏ cãi nhau đấu võ mồm với nhau mà còn nhớ mãi như thế sao?
Hắn cảm giác được trong lòng có một tia áp lực, cười gượng nói: "Thế sao? À, là thế à...!Vậy anh vẫn rất để ý tiểu tiết đấy, nhìn không ra...!Cái đó, chuyện đã qua rồi anh không cần để bụng, tôi không để tâm đâu, thật đấy! Sao tôi lại có thể ghi thù cái chuyện bé tí bao nhiêu năm vậy được."
Kiều Quảng Lan nói, lại lẩm bẩm một câu: "Anh nghĩ gì thế không biết, sao lại vì cái chuyện xảy ra hồi bé mà xoắn xuýt vậy?"
Lộ Hành nói: "Tôi nghĩ cậu ghét tôi..."
Kiều Quảng Lan lập tức làm sáng tỏ: "Tôi ghét anh là bởi vì anh làm tôi ghét, liên quan gì đến chuyện hồi bé."
Lộ Hành: "..."
Sao tự nhiên lại buồn thêm ấy nhỉ?
Lòng anh mệt mỏi, anh không nhịn được mà thở dài, thay đổi đề tài: "Chỉ là lúc đó tôi thật sự không nghĩ tới cậu sẽ bị đánh đòn vì chuyện này."
Thật ra anh có chút không thoải mái với việc bà nội của Kiều Quảng Lan không cần xem chuyện đúng hay sai mà đã đánh cháu mình, cho nên lúc nói chuyện khó mà không làm lộ ra một chút cảm xúc.
Kiều Quảng Lan nhìn ra, cũng không tức giận, lắc lắc đầu: "Lộ Hành à, anh không biết tình cảnh nhà bọn tôi.
Trước kia, sau khi cha tôi qua đời, mẹ tôi chạy theo người khác, kết quả là sang năm sau bị tống vào tù vì tội lừa đảo và trộm cắp —— người kia kéo bà ấy gia nhập một băng trộm cướp."
Vẻ mặt Lộ Hành có chút ngạc nhiên, Kiều Quảng Lan nhún vai một cái: "Bà nội tôi là một người, ừm, nói sao nhỉ...!Tính của bà rất quật cường, cũng rất mạnh mẽ.
Mẹ tôi đã biến mất để lại một mình bà nội, trong lòng bà nội rất ghét mẹ tôi.
Tôi lớn lên giống mẹ, bà nội chỉ lo tính tôi cũng giống tính của mẹ tôi, cho nên đối xử với tôi rất nghiêm khắc.
Anh xem, nhà tôi nghèo đến mức nghe thấy tiếng leng keng kêu vang*, thế nhưng từ bé tôi cũng không động vào đồ của người khác, cũng tuyệt đối không cầu xin hay đòi gì của người khác, đây là những điều tôi được dạy từ những trận đòn hồi bé."
*Câu này có nguồn gốc như từ địa phương, tiếng leng keng nghe như tiếng nắp vung đụng vào xoong nồi.
Khi trong nồi không có thứ gì, lúc va chạm sẽ phát ra tiếng leng keng.
Cả câu ý muốn chỉ, nhà nghèo đến mức trong nồi cũng không có gì cả.
(Theo Baidu)
Hắn cười cười: "Bà nội vẫn luôn nói với tôi, bất kể lúc nào, nếu muốn cái gì hay muốn làm cái gì thì đều phải tự mình đi giành lấy.
Cái gì là của anh thì là của anh, không nên đụng vào đồ của người khác, càng không nên bày vẻ đáng thương đi cầu xin người khác.
Cho nên ngày ấy, tôi vẫn luôn nhấn mạnh, bánh trái cây kia là tôi nhặt được, không phải trộm."
Nói đến đây, Kiều Quảng Lan dần thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Tôi không biết thì ra trong lòng anh vẫn nghĩ đến chuyện này.
Tôi có gì nói nấy thôi, tuy rằng tôi không ưa anh, thế nhưng chuyện vặt hư hỏng kia của anh tôi đã sớm quên rồi.
Nhà tôi nghèo cũng không phải lỗi của anh, bà nội đánh tôi nói cho cùng cũng do bà nghiêm khắc và nhìn nhận có hơi phiến diện, không có nửa cọng lông nào liên quan đến tên nhóc con hồi đó là anh cả.
Anh không cần phải cảm thấy áy náy nợ tôi lời xin lỗi hay gì, tôi không cần đâu."
Kiều Quảng Lan nói nghe như là đã tha thứ, thế nhưng thực tế vô tâm thế này lại càng tổn thương người khác hơn so với việc tức giận mắng mỏ —— quá rõ ràng, nhiều năm thế rồi, bất kể Lộ Hành có yêu hay là quý hắn, từ đầu đến cuối hắn cũng chưa từng quan tâm, cho dù có là có quan hệ thân thiết như hôm nay rồi thì Lộ Hành ở trong lòng hắn vẫn chỉ là một người xa lạ mà hắn "không cần".
Cũng may là yêu đơn phương nhiều năm như thế anh cũng đã sớm làm quen.
Nếu là Lộ Hành trong quá khứ nghe được thế này sẽ đau lòng rồi mất bình tĩnh, nói không chừng còn muốn tranh cãi gì đó, chỉ là bây giờ anh không còn tính cách như trước, chỉ là trong lòng trăm mối cảm xúc bộn bề.
Hạnh phúc anh từng có được, nói cho cùng cũng chỉ như công dã tràng trong giấc mộng mà thôi.
*Nếu đã nghe về sự tích dã tràng xe cát thì bạn sẽ biết, công dã tràng ý chỉ là tất cả mọi cố gắng đều không thấm vào đâu cả.
Mất hồi lâu, Lộ Hành mới nhảy qua chuyện này, chỉ nói: "Bà nội...!Bà ấy dạy dỗ cậu rất tốt.
Nhưng tôi cảm thấy nếu cậu không phải chịu đòn thì cậu vẫn sẽ tốt đẹp như thế này, bởi vì cậu trời sinh đã là người như thế, không chịu thất bại, rất kiên cường."
Mà bởi vì em như thế, tôi lại càng thương em hơn.
Kiều Quảng Lan không nhịn cười được: "Hôm nay xảy ra chuyện gì thế? Đột nhiên bật chế độ thổi phồng kiểu thương mại đấy à? Nói thật, chúng ta thế này tôi vẫn không quen..."
Bỗng nhiên hắn dừng chủ đề này lại, kéo Lộ Hành một chút: "Này, anh liếc cái coi, người kia là Phạm Chí Ba đúng không?"
Lộ Hành thuận theo tầm mắt của hắn nhìn qua, ở cửa trường học có một người đang đi ra, đúng thật là Phạm Chí Ba.
Kiều Quảng Lan nói: "Cũng không biết cậu ta đi ra ngoài làm gì."
Lộ Hành nói: "Mỗi ngày con người đều có vô số chuyện phải làm ăn cơm, uống nước, đi vệ sinh, đi rra cổng trường...!đó là chuyện hoàn toàn bình thường.
Cậu quan tâm cậu ta như thế không hay lắm đâu."
Kiều Quảng Lan nói: "Tôi đồng ý.
Cơ mà vấn đề là tên Phạm Chí Ba này không bình thường.
Tôi cảm thấy hình như cậu ấy quen biết với Vưu Hải, hơn nữa còn rất sợ gã ta nữa.
Đi thôi, chúng ta đi lên xem một chút cậu ta làm cái gì."
Lộ Hành đi theo hắn.
Gần trường học có một con đường nhỏ khá là phát triển, hai bên đường bày đủ loại sạp hàng.
Phạm Chí Ba nhìn hai bên đường không ngừng.
Lộ Hành cũng có chút hứng thú: "Cứ như cậu ta đang tìm gì ấy."
Kiều Quảng Lan nói: "Theo sát một chút, sao tôi cứ có cảm giác như có liên hệ với đảng hoạt động ngầm* ấy, tôi muốn xem xem cậu ta đi gặp ai."
*Các cơ quan bộ phận hoạt động trong hệ thống quân đội hoạt động ngầm hoặc có thể gọi là nằm vùng ấy.
Khiến người ta bất ngờ là cuối cùng Phạm Chí Ba dừng lại trước một gian xem bói, bắt đầu trò chuyện với chủ sạp.
Kiều Quảng Lan nói: "Nói gì thế nhỉ, xa quá tôi không nghe thấy gì cả."
Lộ Hành đặt ngón tay lên môi rồi nhẹ giọng nói: "Lại đây với tôi."
Anh ngang nhiên dẫn Kiều Quảng Lan đi về phía Phạm Chí Ba rồi dừng ở cạnh một sạp hàng làm bộ như đang lựa đồ.
Bởi vì chọn góc tốt cho nên Phạm Chí Ba đang nói chuyện với thầy bói không hề chú ý đến hai người.
Có vẻ như vừa nãy Phạm Chí Ba để cho thầy bói xem tướng và xem tay, thầy bói nọ làm ra vẻ sâu không lường được nói với Phạm Chí Ba: "Cậu sống không được lâu nữa."
Phần mở màn không tệ, đi thẳng vào vấn đề, tạo được bầu không khí hồi hộp hấp dẫn người nghe.
Kiều Quảng Lan và Lộ Hành nghe lén một cách đầy hứng thú.
Phạm Chí Ba nói: "Ông, ông có ý gì?"
Thầy bói nọ không nói gì, nhưng có tiếng thứ đồ gì đó được lấy ra, có lẽ là Phạm Chí Ba cho gã ta một ít tiền, gã mới nói tiếp: "Trong cuộc sống mỗi đời mỗi người, tiền tài và vận may đều được ông trời định sẵn.
Cậu lấy được số tiền không nên lấy vậy thì nhất định cậu sẽ phải trả một cái giá nhỏ để tránh phải tốn giá cao hơn."
Lộ Hành nhỏ giọng nói: "Chưa từng nghe qua thuyết này bao giờ."
Kiều Quảng Lan nói: "Hơn nửa là tự bịa."
Hai người bọn họ bàn tán ở đây mà Phạm Chí Ba lại hình như tin là thật, vội nói: "Tiền, tiền kia tuy là...!Nhưng mà nếu phải đánh đổi bằng mạng của tôi thì có phải lớn quá không? Ông có biện pháp gì hóa giải được không?"
Thầy bói nói: "Có phải gần đây cạnh cậu có rất nhiều người chết không? Tôi thấy trên người cậu dính rất nhiều âm khí.
Nhóc con, vốn dĩ tiền của cậu là bán mạng người ta mà kiếm được, cầm như thế không phỏng tay sao? Muốn hóa giải cũng không phải là không thể.
Muốn cởi chuông thì phải do người buộc chuông đến cởi, không phải sao?"
Lộ Hành "Ồ" một tiếng, nhẹ giọng nói tiếp: "Người này nói chuyện có chút thú vị đấy chứ."
Kiều Quảng Lan cười nói: "Không thú vị gì cả, đạo lý phun ra khỏi miệng toàn là nói bậy, chỉ cần nhìn phản ứng của Phạm Chí Ba, gã ta đã đoán được nhiều điểm chết, còn nói được rõ ràng mạch lạc như thế, tôi thấy gã ta cũng chẳng phải cao nhân gì mà giống như kiểu là người biết chuyện hơn."
Ánh mắt Lộ Hành lấp lóe, cười nói: "Xem bói hay dùng trò hề này, nếu đã có hứng thú thì không bằng qua hỏi chút xem sao?"
Kiều Quảng Lan gật đầu một cái, đứng dậy rồi đi qua.
Lộ Hành cười cười than thở một tiếng: "Người này nóng tính thật." Rồi cũng đi theo.
Đột nhiên Phạm Chí Ba thấy được hai người bọn thì lập tức bị dọa cho sửng sốt, cậu ta ngập ngừng đôi chút không biết nên nói cái gì.
Thầy bói nọ thường cắm cọc ngồi ở đây đến tối cũng chẳng có mấy vị khách, không nghĩ tới hôm nay lại may mắn như thế, một người đến rồi còn thêm hai người đến, nhìn bộ dáng thì còn là học sinh đi học ở trường, ăn mặc không tệ.
Học sinh tuyệt vời, tiền của học sinh là dễ lừa nhất.
Gã cười ha hả đồng ý, vươn tay nắm lấy tay Kiều Quảng Lan, Lộ Hành hơi nhíu mày.
Anh liếc mắt nhìn vẻ mặt của Kiều Quảng Lan rồi nuốt lời đã đến bên miệng về lại.
Thầy bói nữa chỉ chút nữa đã chạm được tay Kiều Quảng Lan, lại đột nhiên cảm giác giống như mình bị một tầng khí cản lại, tay gã trượt sang một bên.
Gã sững sờ, tại túm lần nữa.
Lần này gã có thể cảm nhận được một cách rõ ràng có một nguồn sức mạnh vô hình đang ngăn cản mình đụng tới Kiều Quảng Lan.
Sống lưng gã thầy bói nọ thật lạnh lẽo.
Đột nhiên gã nhớ đến trước khi vào nghề có một tiền bối từng nhắc nhở gã, nói rằng làm nghề này quan trọng nhất không phải có tuệ căn linh khí cái gì mà là phải biết ăn nói, hiểu lời đoán ý, phản ứng cũng phải nhanh, chỉ cần học được một chút tri thức cơ bản như thế là có thể cầm vững được bát cơm.
Thế nhưng phải chú ý một điểm là, nếu có một ngày gặp được kiểu người đến cả số mệnh cũng không thể nhìn thấu được thì nhất định phải tránh ra thật xa.
Bởi vì người như thế nếu không phải thật sự là cao nhân chân chính thì cũng là người trời sinh có mệnh cách quái lạ, hai loại này đều không thể chọc vào được.
Thầy bói hai lần đều bị trượt tay, trong lòng gã nhớ đến câu nói này, không nhịn được bồn trong lòng.
Gã ngẩng đầu nhìn mặt Kiều Quảng Lan để đánh giá.
Chỉ vừa nhìn một cái thế này gã càng thêm kinh ngạc, tuy rằng người trước mặt này có ngũ quan tinh xảo, đường nét xinh đẹp tuyệt