Cuối cùng Lương Bình cũng đem ví đưa cho Hàn Chương để cho y chuyển lại cho Hàn Sơn.
Bọn họ không cố ý nhắc tới vụ án của Chu Mẫn nữa nhưng mà Lương Bình vẫn vô tình để lộ hướng đi của Tưởng Huân.
Em gái Chu Mẫn vì vụ án của chị gái mà bận bịu tới mức sứt đầu mẻ trán, thật sự không còn sức để chăm sóc Tưởng Huân, chỉ có thể dẫn thằng bé gởi tới chỗ cha mẹ để hai ông bà nuôi giúp. Có lẽ đứa nhỏ ấy sẽ không bao giờ… xuất hiện ở thành phố này, xuất hiện trước mặt bọn họ nữa.
Hàn Chương nghe xong, tâm tình có chút phức tạp, mơ hồ còn cảm thấy buồn bực.
Nếu con người chế định pháp luật thì không nên xem thường pháp luật như thế. Đến khi pháp luật không thể nào trừng phạt hung thủ được nữa, con người sẽ lại làm gì nhỉ?
Tối thứ sáu, Hàn Chương gọi cho Hàn Sơn bảo muốn đưa ví tiền lại cho cậu nhóc.
“Anh đã mấy lần giúp nhóc rồi đấy, lần này có thể mời anh một bữa cơm không hở?” Y mở ví tiền, thấy bên trong còn hơn một ngàn tệ, ăn một bữa tiệc lớn sẽ không đủ nhưng ăn một bữa cơm nhỏ lại không thành vấn đề.
Còn tưởng Hàn Sơn sẽ lại than nghèo đói, không ngờ lần này lại rất hào phóng, trong điện thoại đồng ý một tiếng, dùng giọng điệu hài hước của người Hồng Kông nói: “Được sòi, chuyện nhỏ, em mời các anh đi ăn cá nướng nhó!*”
* Vì bạn Sơn nhại giọng Hong Kong nên mình kiểu chỉnh cách nói cho nó hơi khác thông thường với cute một xíu ý.
“Các anh? Còn có ai nữa hả?”
“Lâm đại ca đó!” Hàn Sơn thần thần bí bí, “Vừa hay em có việc cần tìm anh ấy.”
Vừa nghe tới chuyện cùng đi ăn cơm với Lâm Xuân Chu, Hàn Chương rất hào hứng, lập tức đồng ý.
Sau khi tan tầm y trực tiếp đi tới quán cá nướng đã hẹn, tới khi Hàn Sơn ngồi vào chỗ thì cá nướng cũng vừa vặn được đem lên.
“Lâm đại ca nói anh ấy sẽ tới liền.” Hàn Sơn lấy thực đơn để cho y chọn nước uống.
Hàn Chương liếc mắt gọi chai Baileys.
“Nhóc nói anh nghe, vì sao ví của nhóc lại ở chỗ của Hạ Chi Quân?” Y vừa nói xong thì từ trong ngực lấy ra cái ví tiền của Hàn Sơn, cầm lắc lư qua lại trước mặt cậu nhóc, “Thành thật khai báo, không cần phải lừa anh.”
Trên mặt Hàn Sơn mang nét xấu hổ: “Thật ra chuyện này là…” Ngón tay cậu nhóc nắm lấy ví, “Chuyện ngoài ý muốn thôi!” Dứt lời đã kéo mạnh một cái đem ví tiền cầm gọn trong tay mình.
Cảm nhận được ví tiền bảo bối đã an an ổn ổn nằm trong tay mình, Hàn Sơn vô cùng vui sướng, tâm tình như lơ lửng trên không, cũng không thèm ứng phó với ông anh già nhà mình nữa.
Nhưng giây tiếp theo, nụ cười trên mặt cậu nhóc như đông cứng lại.
Bởi vì tên lưu manh Hàn Chương này! Vậy mà! Từ trong ngực lấy ra một xấp một trăm tệ! Vẻ mặt tà mị làm cho người ta cảm thấy lạnh đến thấu xương!
Hàn Sơn hít một ngụm khí lạnh, một lần nữa lấy ví tiền ra xem, vừa mở ví ra, cậu nhóc tức tới mức choáng váng hết đầu óc!
“Hàn Chương, anh không biết xấu hổ mà trêu em vậy hả!” Đống tiền mặt mệnh giá lớn không thấy đâu, chỉ để lại cho nhóc vài chục tệ.
Hàn Chương cầm xấp tiền xìa ra, vừa phẩy phẩy như quạt gió vừa say mê nói: “Mùi hương của tiền thật là mê người ghê luôn!”
Hàn Sơn oán hận tới mức nghiến răng, đưa tay nói: “Trả cho em!”
“Nhóc nói rõ đi rồi anh trả.”
Hàn Sơn cảm thấy nghẹn khuất, đạo hạnh vẫn không đủ thâm, đấu không lại ông anh quỷ quái của cậu, đành phải rầm rì không tình nguyện giải thích.
“Cái hôm Trung thu đó, anh không phải cãi nhau với ba sao? Sau đó em với ông ấy cũng ầm ĩ một trận. Không vui nên muốn đi bar uống ít rượu, sau đó gặp được Hạ Chi Quân…”
Hàn Chương càng nghe lông mày càng nhíu chặt, trong đôi mắt lộ ra vẻ thương hại trước sự chậm phát triển trí não của nhóc con, động tác lấy tiền phẩy phẩy vẫn không ngừng. Vừa định cho Hàn Sơn một cái đánh yêu vào đầu thì thằng nhãi thỏ con đã biểu lộ vẻ mặt vui mừng.
“Lâm đại ca, bên này nè!”
Hàn Chương theo phản xạ có điều kiện nhìn ra cửa, sau đó cảm thấy xấp tiền trên tay như bị ai đó giật mạnh, vừa quay đầu thì mới phát hiện Hàn Sơn dương đông kích tây, ở nơi đông người ngang nhiên giật tiền.
Hàn Chương xắn tay áo lên: “Càng ngày càng có bản lĩnh ha!”
Hàn Sơn ôm ông Mao* ở trước ngực để bảo vệ, dáng vẻ anh dũng liều chết không buông, nhưng thật ra trong lòng sớm đã run lẩy bẩy, nói chuyện cũng không có thứ tự: “Anh, anh… Anh không cần phải dùng sức như thế chứ! Ấy, anh Xuân Chu tới rồi, anh nhìn đi! Giống như vật di động tỏa sáng ấy, đẹp trai quá trời quá đất!”
* Tiền Trung Quốc in hình Mao Trạch Đông, ông Mao ở đây ý chỉ Mao Trạch Đông.
Hàn Chương giận dữ, lại véo mặt: “Tiểu Sơn, chỉ có một chiêu mà cứ dùng mấy lần như thế hả?”
Mặt Hàn Sơn bị nhéo tới mức biến dạng, chỉ vào phía sau y oa oa kêu loạn.
“Tình cảm của hai người tốt ghê.”
Trong nháy mắt Hàn Chương ngừng nhéo mặt đứa nhỏ, chậm rãi buông tay ra khỏi mặt Hàn Sơn, quay đầu mỉm cười với anh, giống như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
“Anh tới rồi.”
Hàn Sơn muốn ói một bãi.
Lâm Xuân Chu nói: “Xin lỗi, để hai người chờ lâu rồi.”
Bọn họ ngồi vào một cái bàn có bốn chỗ, trong lúc nói chuyện Lâm Xuân Chu đồng thời cởi áo khoác với khăn quàng cổ vắt lên lưng ghế, ngồi xuống cạnh Hàn Chương.
“Cũng không lâu lắm.” Hàn Chương đưa menu đồ uống cho anh, “Anh uống gì?”
Lâm Xuân Chu khoát tay: “Tôi uống trà là được rồi.”
Chuyện Hàn Sơn ra ngoài lêu lổng lại còn gặp phải Hạ Chi Quân, nhờ có ông trời giúp Hàn Sơn, chuyện này cứ như vậy bị cho vào lãng quên.
Ba người ngồi vào chỗ của mình, Hàn Sơn động đũa gắp đồ ăn cho hai người, ăn chưa tới năm phút, cậu nhóc đã hướng Lâm Xuân Chu biểu lộ mình có một yêu cầu hơi quá đáng.
“Anh Lâm, em muốn nhờ anh giúp em một chuyện được chứ?”
Hàn Chương nói: “Không được.”
Hàn Sơn hung ác liếc y một cái: “Anh đừng có quấy rối chớ!”
Lâm Xuân Chu nhấp một ngụm trà lúa mạch, giọng rõ ràng, nói: “Em nói đi.”
Hàn Sơn lập tức vui sướng vô cùng, vừa hay lại càng cảm thấy ghét bỏ ông anh già nhà mình hơn.
Vừa ôn nhu lại đáng tin cậy, đây mới là anh trai điển hình mà cậu nhóc muốn!
“Chuyện là vầy, em đi… Chuyện là, em muốn tỏ tình với Tinh Nhi.”
Cậu nhóc mới nói được một nửa, Hàn Chương đã “ai” một tiếng, làm cho cậu nhóc xấu hổ cực kì, vệt hồng lan ra tới lỗ tai luôn.
Lâm Xuân Chu vui vẻ thay cho cậu nhóc, lại nhìn Hàn Chương ý bảo “một hai vừa phải thôi” rồi nhẹ giọng nói: “Rồi thế nào? Em cần anh giúp gì?”
Hai bàn tay Hàn Sơn vì khẩn trương mà xoắn lại thành như bánh quai chèo: “Em hẹn Tinh Nhi tối mai đi xem phim, ừm… Anh có thể chở tụi em đi được không? Tất nhiên em sẽ trả tiền!”
Hàn Chương nghe xong, nhịn không được lại muốn ầm ĩ với cậu nhóc: “Đây là hiệu quả tán gái trong sách mà nhóc nói tới đó hả?”
Hàn Sơn hoàn toàn không quan tâm tới y, ánh mắt cũng không thèm liếc y một cái.
“Anh Lâm, tối mai 7 giờ ở cổng Đại học A chở tụi em tới rạp phim, đến 9 giờ thì lại chở tụi em về được không ạ?”
Vì lần thổ lộ này mà cậu nhóc đã chuẩn bị rất lâu rồi. Thậm chí nên mặc gì còn phải nhờ tới mấy quân sư quạt mo trong phòng cậu chọn kỹ lựa khéo nữa cơ.
Cậu nhóc muốn dành cho Tinh Nhi một buổi tối khó quên, cho dù cô có đồng ý hay không, cậu nhóc vẫn muốn đối xử với cô như một cô công chúa thực thụ.
“Được, không thành vấn đề.” Thỉnh cầu của Hàn Sơn đối với Lâm Xuân Chu mà nói cũng không khó nhằn gì, không do dự mà đồng ý luôn.
Hàn Sơn nghe vậy mừng rỡ, đối với anh lại ngàn ân vạn tạ ơn, hứa nếu mình với Tinh Nhi thành đôi chắc chắc sẽ lại mời anh đi ăn một bữa thật ngon lành.
Hàn Chương ăn cá tiện thể xen mồm: “Thật ra anh có thể dùng xe chở nhóc đi nhưng chỉ sợ nhóc có dám ngồi hay không thôi.”
Biết rõ bản tính xấu xa của ông anh già nhà mình, cậu nhóc thẳng thừng cự tuyệt: “Không dám ngồi xe cảnh sát, cảm ơn!”
***
Lúc bảy giờ tối thứ bảy, Lâm Xuân Chu đúng giờ tới trước cổng Đại học A đón Hàn Sơn và Đường Tinh Nhi. Anh nhắn tin cho Hàn Sơn báo mình đã tới, Hàn Sơn lập tức nhắn lại bảo đang chờ Tinh Nhi xuống lầu, sẽ ra liền.
Vì thế Lâm Xuân Chu tắt đèn lẳng lặng đứng chờ bên đường, không quá hai phút, bỗng nhiên bị người ta gõ cửa kính xe. Anh còn tưởng là cảnh sát giao thông, nhìn ra ngoài mới biết đó là Cố Ưu.
Hạ cửa kính xe, anh nhìn cô đeo túi xách, hỏi: “Vừa tan tầm à?”
Cố Ưu gật đầu: “Tôi đang định về nhà, không ngờ lại thấy xe của anh. Đang chờ khách à?”
“Chờ bạn.”
Cố Ưu dưới chân mang đôi giày da màu đen, trên tay cũng mang một đôi bao tay cùng màu, mặt trắng, son môi đổi thành màu đỏ tươi, làm cho cô trong có vẻ vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang.
“Giáo sư Lí có nói gì với anh không?”
“Nói gì?” Vừa nghe tới ba chữ giáo sư Lí, giữa hai hàng lông mày lại khẽ nhíu lại.