Nhưng mà Hàn Sơn vẫn thất bại, Đường Tinh Nhi cự tuyệt cậu nhóc, rất thẳng thắn.
Bầu không khí tối hôm đó tốt như vậy, nếu không bị tên tóc đỏ cuối giờ phá đám thì hôm đó sẽ rất trọn vẹn. Nhưng mà cậu nhóc vẫn không thể nắm giữ được trái tim của Đường Tinh Nhi.
Đứng dưới bóng râm, cô gái cảm thấy có lỗi mà nhìn cậu nhóc nói: “Tớ thích cậu, nhưng chỉ là yêu thích ở mức bạn bè thôi. Chúng ta không đủ hiểu nhau, không thể làm người yêu được.”
Bàn tay Hàn Sơn ra đầy mồ hôi, vội vàng mở miệng: “Chúng ta có thể thử mà! Cậu không thể cho tớ một cơ hội được sao?”
Đường Tinh Nhi thường luôn mang đến cho người ta cảm giác mềm mại yếu đuối, dễ dàng phục tùng nhưng thật ra cô là một người rất cứng đầu.
“Bỏ cuộc đi.” Cô bình tĩnh gần như cay nghiệt mà nói, “Chúng ta không có tương lai.”
Hàn Sơn thất hồn lạc phách trở về ký túc xá, tinh thần sa sút cực độ.
Mặc dù đã đoán trước nhưng mà đây là chuyện thất tình đó, không thể giống như mấy tờ lịch của ngày hôm qua nói lật trang là có thể lật. Cậu nhóc giống như con cá chết mà chỉ nằm ru rú trong phòng, tinh thần sa sút, ngay cả đi học phải đợi cậu bạn cùng giường Cao Viễn kéo đi mới chịu đi.
Cứ như vậy trải qua một tuần, trong lòng Hàn Sơn mặc dù vẫn còn khổ sở nhưng căn bản đã có thể bước ra khỏi sương mù của một cuộc tình tan vỡ rồi.
Cậu nhóc thử cùng Đường Tinh Nhi làm bạn bè, không có loại suy nghĩ không an phận. Nhưng mà tựa như Đường Tinh Nhi có suy nghĩ riêng, trước sau đều duy trì khoảng cách với cậu nhóc, thậm chí còn tận lực tránh né cậu.
Hàn Sơn mặc dù vẫn còn buồn khổ nhưng lại không muốn trở thành loại người tới chết vẫn quấn riết lấy người ta nên đành phải cẩn thận không tới gần, yên lặng chúc phúc cho cô.
Hôm nay ở lớp học tự chọn, Hàn Sơn cùng Cao Viễn đi vào phòng học, ngay lập tức thấy Đường Tinh Nhi ngồi dãy bàn thứ nhất.
Hàn Sơn cố gắng không nhìn lung tung, hoàn toàn không cùng đối phương chạm mắt, cùng Cao Viễn ngồi vào dãy bàn cuối phòng học.
Lúc trước chọn môn “Tâm lý học tôn giáo” là vì Hàn Sơn muốn tìm cơ hội thân cận với người đẹp, cùng Đường Tinh Nhi tiếp xúc nhiều hơn, mới ép Cao Viễn đăng kí môn này với mình. Thế nhưng vị trí mà Đường Tinh Nhi ngồi thật sự rất đắc địa, làm cho bọn họ mỗi khi có tiết của môn này đều phải chọn chỗ ngồi rất xa, không dám tùy tiện ngồi gần.
Còn năm phút nữa là vào học, hơn phân nửa sinh viên đã có mặt trong lớp.
Đường Tinh Nhi để sách giáo khoa lên bàn, đứng dậy đi toilet.
Cô vừa rời khỏi lớp không lâu thì cô bạn cùng phòng Lam Văn Kì từ đằng sau đi tới, dừng lại ở chỗ cô ngồi một lúc, giống như lấy cái gì đó vẽ loạn lên trên ghế ngồi vậy.
Làm xong chuyện, cô ta cười trộm chạy về lại chỗ ngồi của mình.
Cô ta ngồi cùng chỗ với hai người bạn cùng phòng khác nữa. Trong lúc diễn ra toàn bộ sự việc thì Diệp Tinh vẫn chỉ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, luôn giữ thái độ không hứng thú, nhàn nhã lật sách giáo khoa, cũng không thèm nhìn cô ta một cái. Mà Thi Nhã giống như cô gái nhỏ đã sắp chơi khăm được người ta, hoàn toàn không kiềm chế được sự hưng phấn của bản thân. Lam Văn Kì còn mấy bước nữa là về tới chỗ, cô thẳng tay vươn tay nắm lấy tay cô ta, kéo cô ta về chỗ ngồi.
Trong lúc hai người bọn họ thì thầm nói chuyện, Đường Tinh Nhi đã về tới phòng học.
Các cô ngừng nói chuyện, không chớp mắt nhìn theo Đường Tinh Nhi, giống như hai con mèo tò mò, nhanh chóng mở to mắt, đồng thời trên mặt để lộ nụ cười quỷ dị pha lẫn phấn khởi, tàn nhẫn cùng đắc ý.
Đường Tinh Nhi không nghi ngờ gì, lấy khăn giấy ra lau tay rồi ngồi vào chỗ.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Cố Ưu đúng giờ vào lớp.
Tiết học của Cố Ưu không hề buồn tẻ chút nào, trái lại thật ra cô rất hài hước, ngôn ngữ phong phú lại có sức hút, hơn nữa ngoại hình cũng rất đẹp.
Đối với những người nghiêm túc học học phần này thì tiết dạy của Cố Ưu vô cùng thú vị. Nhưng đối với những sinh viên học học phần lệch ngành như Hàn Sơn thì tiết học của Cố Ưu lại làm cho bọn họ buồn ngủ vô cùng.
Không ít người như Cao Viễn trắng trợn chơi di động dưới bàn, cũng có không ít người nằm bò trên bàn đánh một giấc thật ngon lành giống như Hàn Sơn.
Còn những người chăm chú ghi bài giống như Đường Tinh Nhi thì lại rất ít.
“Bạn học nào có thể nói ngắn gọn về sự ảnh hưởng của tín ngưỡng tôn giáo đối với tinh thần của các tín đồ thì sẽ có quan hệ như thế nào với tinh thần của những người đứng đầu viện không?” Cố Ưu liếc nhìn lớp học một vòng, cuối cùng ánh mắt đặt lên trên người Đường Tinh nhi.
Đôi mắt Đường Tinh Nhi sáng ngời, định đứng dậy nhưng sau đó đột nhiên cả người cứng đờ ngồi yên.
“Sao thế?” Cố Ưu thấy nét mặt khác thường của cô, tiến tới hỏi.
Trên mặt Đường Tinh Nhi thể hiện vẻ khó xử, lúc nhìn Cố Ưu giống như sắp khóc tới nơi rồi.
“Váy của em bị dính…” Cô mặc một cái đầm màu vàng nghệ, lúc này toàn bộ bị dính vào cái ghế đang ngồi không thể động đậy.
Vì đang là mùa đông nên cô mặc đồ khá dày, nhất thời không phát hiện ra, tới lúc phát hiện thì đã muộn.
Cố Ưu nhíu nhíu mày: “Sao lại bị dính?”
Đường Tinh Nhi lại thử ngồi dậy, may mà nhựa cao su dính cũng không chắc lắm, chỉ cần dùng lực mạnh một chút thì đã có thể đứng dậy nhưng mà cái đầm lại bị hỏng mất. Một phần vải của cái đầm len họa tiết bị xổ lông dính trên bề mặt ghế, nhìn giống như bị một cái đầu bị ghẻ lở vậy.
“Em…” Cô lúng túng nhìn Cố Ưu, ngồi cũng không được mà đứng cũng không xong.
Cố Ưu dùng ánh mắt trấn an cô, xoay người lấy áo khoác của mình đưa qua: “Về đổi quần áo đi, tiết này không tính em về sớm.”
Đường Tinh Nhi gắt gao nắm chặt áo khoác ba-đờ-suy trong tay, hốc mắt đỏ hoe: “Cảm ơn cô.”
Bởi vì chuyện xảy ra rất nhanh, giọng nói hai người cũng rất nhỏ cho nên ngoại trừ những người bày trò thì mọi người chỉ thấy Đường Tinh Nhi nói chuyện với Cố Ưu hai câu rồi đột nhiên nhận lấy áo của Cố Ưu đi ra ngoài mà thôi.
Lúc Hàn Sơn tỉnh lại thì đã sắp hết tiết, lại thấy vị trí ngồi của Đường Tinh Nhi không có ai, kì quái hỏi Cao Viễn: “Sao không thấy Tinh Nhi?”
Cao Viễn nói: “Chắc là tới kì, thỉnh thoảng bạn gái tao cũng thế.”
Hàn Sơn đột nhiên bị thồn cẩu lương, ngực càng đau.
Sau khi tan học, hai người cùng đi căn tin ăn cơm. Không biết hai người bạn cùng phòng của bọn họ từ nơi nào đột nhiên nhảy ra, vẻ mặt như có chuyện lớn xảy ra vậy.
“Sao thế?” Hàn Sơn gạt tay đối phương ra, “Có gì thì nói, đừng có động tay động chân!”
“Tụi mày mau lên BBS của làng Đại học xem đi, mười phút trước Đường Tinh Nhi bị người ta tung hắc liêu (tài liệu đen) đó! Ác liệt lắm!”
Hàn Sơn ngẩn ngơ: “Cái gì?”
Cao Viễn nhanh tay lẹ chân lên diễn đàn, đồng thời lập tức thấy được bài viết “hắc liêu”.
“F*ck!” Cậu cẩn thận liếc mắt nhìn Hàn Sơn, đưa điện thoại di động ra trước mặt cậu nhóc.
Hàn Sơn chỉ liếc mắt một cái, trong đầu đã nghe thấy tiếng ong ong vang lên, không còn nghe thấy được toàn bộ âm thanh xung quanh nữa.
《Nữ sinh Đường Tinh Nhi của Đại học A là viện giao*, diện mạo ngọt ngào hoạt bát dáng người lại tốt, phân tích nguyên nhân sa đọa của nữ sinh.》
* 援交 (Enjoy-kōsai) là một thuật ngữ bắt nguồn từ Nhật Bản, ban đầu ám chỉ các cô gái đồng ý hẹn hò với đàn ông chỉ để lấy tiền. Tuy nhiên, nó đã trở thành một cách nói khác của việc học sinh/ sinh viên bán thân. Theo định nghĩa của Cục Cảnh sát Hình sự thuộc Cục Cảnh sát thuộc Bộ Nội vụ Đài Loan, đây là một loại giao dịch khiêu dâm “tương tác hai chiều”: Cô gái (đặc biệt là nữ ‘học sinh trung học’ chưa gia nhập xã hội) nhận được “tiền viện trợ, quần áo, phụ kiện, tiền và các thứ khác” từ người đàn ông; còn người đàn ông lại có thể quan hệ tình dục với cô gái.
Trong bài post có rất nhiều ảnh chụp Đường Tinh Nhi cùng với nhiều người đàn ông khác nhau ra vào khách sạn, thậm chỉ còn có tấm cô vẻ mặt phong trần từ trong xe đi ra, xoay người hôn môi với người đàn ông trong xe.
Đường Tinh Nhi trong ảnh chụp vừa quen cũng vừa xa lạ, tưởng chừng như cô còn có một người chị em sinh đôi nào đó sống một cuộc sống hoàn toàn đối lập với cô vậy.
Trong bài post nói, Đường Tinh Nhi từ khi vào đại học đã cùng nhiều người đàn ông phát sinh giao dịch viện giao, mãi cho tới hè năm nay mới bớt phóng túng và cố gắng trở thành sinh viên giỏi.
【Loại người như thế mà còn có mặt mũi nhận học bổng khuyến khích quốc gia và học bổng dành cho sinh viên nghèo, quả lực làm nhà trường mất mặt, làm quốc gia mất mặt! Dù sao tôi cũng là người đầu tiên không phục!】
Sắc mặt Hàn Sơn khó coi, trả lại điện thoại cho Cao Viễn. Sau đó chạy về hướng kí túc xá của Đường Tinh Nhi, đồng thời cậu nhóc liên tục điên cuồng gọi điện thoại di động cho Đường Tinh Nhi. Mới đầu điện thoại vừa thông đối phương đã tắt nhưng cậu nhóc lại không ngừng gọi điện. Cuối cùng không thể lơ được nữa, Đường Tinh Nhi mới nhận điện thoại.
“Tinh Nhi…” Hàn Sơn liếm liếm đôi môi khô khốc, bỗng nhiên trong cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, một câu cũng không nói nên lời.
“Như cậu thấy đó.”
Giọng nói của Đường Tinh Nhi giống như âm hồn giữa đêm khuya làm cho người ta hoảng hốt.
“Khẳng định có hiểu lầm trong chuyện này, cậu nói cho tớ biết có phải cậu có chuyện gì khó nói hay không? Tớ biết cậu không phải là loại con gái như thế.”
Im lặng một lát, Đường Tinh Nhi đột nhiên cười nhạo thành tiếng: “Cậu thì biết cái gì? Tớ là loại con gái như vậy đấy. Tớ cũng muốn giống như những đứa con gái ở đây, muốn có quần áo lộng lẫy, túi đẹp. Tớ không muốn cả đời này chỉ là một đứa con gái quê mùa. Tớ là loại thích hư vinh đấy, là cái loại chấp nhận bán thân để kiếm tiền đấy. Tớ vốn dĩ không phải là người tốt như cậu nghĩ!” Giọng nói cô khàn khàn, càng nói càng kích động, âm thanh như đang run rẩy, “Cậu không biết tớ thực sự rất hâm mộ bọn Diệp Tinh như nào đâu, cũng rất ghen tị với bọn họ. Tớ chính là Bàn Nhược, là người luôn ganh tị với người khác. Tớ chính là lệ quỷ! Hàn Sơn, tớ vốn không phải là một gái tốt.” Nói xong không đợi Hàn Sơn phản ứng cô đã cúp máy.
Hàn Sơn sững sờ nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại đã tối đen, cảm thấy trái tim mình như tan nát. Cậu nhóc khịt khịt mũi chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, thu mình lại giống như quả bóng, không thèm quan tâm người trên đường đi tới đi lui khi nhìn thấy cậu nhóc thì sẽ như thế nào.
***
Lâm Xuân Chu vừa nhận đơn cuối cùng thì đã mười một giờ, dự định làm xong đơn này anh sẽ về nhà.
Đang nghĩ ngợi xem có nên gọi cho Hàn Chương hỏi y tan tầm chưa để nếu tiện đường thì có thể đón luôn nhưng đột nhiên lại nhận được điện thoại của Hạ Chi Quân.
Mặc dù bọn họ có trao đổi số điện thoại di động nhưng mà hai người chưa từng liên lạc riêng, Lâm Xuân Chu nhận được cuộc gọi này cảm thấy vô