Cuối cùng vẫn được đánh giá năm sao, Lâm Xuân Chu không bởi vì lần nhạc đệm nhỏ nhặt này mà lo lắng quá lâu. Nhưng từ đó về sau, chỉ cần anh đi ngang qua vùng lân cận Đại học A vào đêm khuya, sẽ như cố ý mà vô tình để ý đến cả trai lẫn gái ở ven đường.
Chẳng qua có thể là duyên phận không đủ, đại khái sau nửa tháng, anh cũng chưa thấy qua Hàn Chương thêm lần nào nữa.
Một ngày nào đó vào nửa tháng sau, Hàn Chương đang đi tuần tra trong trang phục giản dị. Gần đây đại học trong thành phố bắt đầu phát sinh vài vụ trộm cắp điện thoại, Sở trưởng yêu cầu bọn họ tăng cường tuần tra, đảm bảo sự an toàn cho những đóa hoa của tổ quốc cũng như nhân sinh tài sản của ngàn vạn sinh viên. Y đi trên đường mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng. Đột nhiên, y nhìn thấy một chiếc xe Taiguan màu trắng trông rất quen mắt đang đậu ở ven đường phía trước với cửa kính xe mở một nửa.
Thời điểm Hàn Chương tới gần, Lâm Xuân Chu đang cầm hộp cơm trưa ở cửa hàng tiện lợi với giá mười lăm đồng và đang uống canh, một món canh tạo bẹ rất bình thường.
Hàn Chương: “Anh ăn cái này à?”
Lâm Xuân Chu bị y dọa bất ngờ không kịp phòng bị, thiếu chút nữa đem canh phun ra hết.
Anh như gặp phải quỷ nhìn về phía Hàn Chương, đối với cuộc gặp không báo trước này không hề có chút phòng bị nào cả.
“Thì… Tùy tiện ăn một chút, không chú ý nhiều lắm.”
Lâm Xuân Chu lại đậy nắp hộp đựng cơm cùng canh lại, bỏ từng cái vào túi plastic, định lát nữa xuống xe sẽ vứt.
Làn da anh trắng nõn, trên mặt đeo kính gọng vàng mỏng, trông người càng nhã nhặn nhu hòa.
Lần trước Hàn Chương không câu được Lâm Xuân Chu nên cảm thấy không can tâm chút nào. Lần này gặp lại lại muốn một lần nữa câu được anh, không nói xử phạt, chỉ muốn hù dọa anh một tí, cho anh một trận giáo huấn thích đáng.
“Sao anh lại mang kính?” Hàn Chương không có gì để nói.
“Mang kính áp tròng không thoải mái nên đổi trở lại.” Lâm Xuân Chu đẩy kính mắt, có chút lo lắng bất an.
Bởi vì đối phương vẫn không đi, anh cảm thấy không tiện chấm dứt đề tài trước, cũng chỉ có thể như vậy mà trò chuyện tiếp.
Lâm Xuân Chu mở bình nước muốn súc miệng, thuận tiện giảm bớt khẩn trương.
“Ồ.” Hàn Chương gật gật đầu, “Vậy hôm nay anh có rảnh không?”
Lâm Xuân Chu không nhịn được ngụm nước cuối, phun ra.
Anh chưa từng trực tiếp gặp qua kiểu như thế này, nhất thời mặt trướng đỏ, xé mấy tờ giấy lau tay, cuống quít giải thích: “Tôi thực sự… không có ý tứ đó.”
“Kỹ thuật tôi tốt lắm.” Hàn Chương như dốc hết ca-lo để chào hàng chính mình, “Chơi một phát300, qua đêm không giới hạn lần 500, tôi đề cử anh chọn 500, có lời hơn.”
“…”
Là rất có lời mới đúng.
Y vừa nói vậy, Lâm Xuân Chu không còn thật sự cảm thấy lo lắng giới tính của Hàn Chương nữa.
Hàn Chương thấy anh chỉ nhìn mình mà không nói lời nào cả, nhíu mày, có chút không kiên nhẫn truy vấn: “Thế nào hở?”
Lâm Xuân Chu nháy mắt hoàn hồn, vì chính mình vừa rồi do dự mà vạn phần xấu hổ.
“Không cần, tôi không có hứng thú.”
Dung mạo tuấn lãng của Hàn Chương rực rỡ dưới ánh Mặt Trời rạng rỡ, đừng nói ở giới đồng tính, ngay cả trong tình yêu dị tính, cũng là bảo vật hiếm thấy. Tựa như đèn đuốc hấp dẫn bươm bướm bay tới, Lâm Xuân Chu không phủ nhận đối phương rất có sức hút đối với chính mình nhưng mà chỉ có cái này thì không đủ. Anh không phải là kiểu người theo đuổi nhục dục của thân thể, anh sẽ không cùng người xa lạ lên giường.
“Giả đứng đắn.” Hàn Chương trong lòng khinh thường, trên mặt cũng mang điểm châm chọc giống như thái độ nhu nhược ủy mị của gái điếm đối với khách làng chơi.
Lúc này, nơi đuôi mắt của y thoáng nhìn thấy một bóng người lén lén lút lút xuất hiện ở đầu hẻm, nhiều năm kinh nghiệm nói cho y biết, đây rất có thể là người mà y muốn tìm.
Y bỗng chốc cảm thấy tinh thần phấn chấn vô cùng, tất cả tâm tư đều chuyển sang trên mình con cá lớn kia, cũng sẽ không thèm để ý đến tôm nhỏ Lâm Xuân Chu.
“Tôi có khách, bai!” Nói xong hai tay đút vào túi, y nhanh chóng nhấc bước tiến đến đường cái ở đối diện.
Lâm Xuân Chu nhìn theo hình bóng của y, tâm tình có chút phức tạp.
Người như vậy, sao phải làm nghề này chứ?
Lúc này khách của Lâm Xuân Chu cũng vừa đến, liếc nhìn địa chỉ, cuối cùng mắt lại dõi theo bóng dáng đã đi rất xa của Hàn Chương, thở dài, khởi hành đi.
***
Hàn Chương lại có một đêm tăng ca, uống cà phê nhiều đến nổi phải liên tục đi tiểu, ý nghĩ muốn được ngủ bị ngăn cản, thân thể mệt mỏi vô cùng nhưng không cách nào loại bỏ được.
Tối hôm qua là một cuộc càn quét lớn, tóm gọn mấy gái mại dâm cùng vài gã chơi gái, ra vào phần lớn đều là mấy lão du điều*, bị giam giữ 15 ngày, trở ra lại là hảo hán**.
* 老油条 – lão du điều: những người đàn ông khôn khéo, già đời, những tay lão luyện. Ngoài ra trong lúc tìm hiểu tớ còn tìm được cụm này ý chỉ những người thường vào đồn cảnh sát và không sợ cảnh sát thẩm vấn gì cả. Có thể hiểu là vì quá lão luyện và cáo già cho nên không sợ cảnh sát thẩm vấn được gì.
** Ban đầu tính để hẳn thuần Việt nhưng nếu để hẳn ra thì nó lại không được ổn lắm. Ở đây đại khái bảo là mấy gã kia lúc bị bắt là lão du điều nhưng lúc trở ra thì lại biến thành đàn ông tốt, anh hùng, giúp đỡ người yếu các kiểu ấy.
Chỉ có điều trong đó có một cô gái khiến Hàn Chương hơi ấn tượng, là bạn cùng lớp với em trai nhà y, từng nhìn thấy một lần ở xa, trông cũng ưa nhìn lắm. Hôm qua lại trang điểm đậm quá, suýt chút nữa không nhận ra luôn.
Nể tình lần đầu vi phạm, lại là sinh viên, Hàn Chương chỉ cảnh cáo ngoài miệng mà không áp dụng biện pháp tạm giam, sáng sớm hôm sau cùng cô rời khỏi cửa đồn cảnh sát.
Cô gái khóc đến mức trôi cả lớp trang điểm, không biết có phải là vì sợ hãi hay là cảm thấy nhục nhã, từ đầu đến cuối đều cúi đầu.
Hàn Chương từ túi trong của áo khoác denim rút ra một điếu thuốc rồi đốt lên, nhả ra một làn khói trắng mờ ảo giữa ánh nắng tinh tươm của buổi sáng.
“Quay về chăm chỉ đọc sách, tôi bảo