Ba cô gái đều đã được rửa ruột, cơ thể không khỏe làm cho bọn họ không còn chút sức sống nào, giống như ba đóa hoa tươi héo rũ, co quắp ở dãy ghế sau.
Diệp Tinh, Thi Nhã và Lam Văn Kì đều là con gái trong một gia đình bình thường, không phải xuất thân từ nhà có tiền, cũng không phải là con gái của người có chức vị. Mặc dù Diệp Tinh có dáng vẻ xinh đẹp lại học tốt, trong lớp được xem là người làm mưa làm gió nhưng cùng lắm cũng chỉ là một đứa trẻ nhỏ. Thế nên khi đối mặt với nỗi sợ hãi không tên cô ta vẫn không thể giữ nổi bình tĩnh.
Cô ta cắn móng tay, thân thể không kiềm được run rẩy: “Tụi em sẽ chết sao?”
Tuy rằng đã làm sạch dạ dày, người cố vấn cũng nói bọn họ không có vấn đề gì nhưng cả ba vẫn sợ, vô cùng sợ. Trong tiềm thức luôn có một loại dự cảm, Đường Tinh Nhi sẽ liều mạng dồn bọn họ vào chỗ chết.
Thi Nhã và Lam Văn Kì nghe vậy càng lúc càng dán sát vào nhau trao đổi ánh mắt, trên gương mặt của hai cô gái trẻ tuổi hiện lên vẻ sợ hãi.
Âm thanh của Thi Nhã lúc nói chuyện có hơi nức nở: “Diệp Tinh, cậu đừng có nói mấy lời dọa người như thế, cậu sẽ dọa chết tụi tớ đó.”
“Đúng đó, cậu cũng không cần tự dọa mình đâu.”
Diệp Tinh không để ý tới hai người. Trong quan hệ ba người, tới tận bây giờ cô ta luôn là người chiếm ưu thế, Thi Nhã và Lam Văn Kì chỉ là người theo đuôi cô ta. Cô ta chẳng kì vọng gì hai người họ có thể ý thức được tình cảnh hiện tại của cả ba có bao nhiêu phần nguy hiểm.
“Sẽ không, các em sẽ không có vấn đề gì cả, bác sĩ sẽ chữa khỏi cho các em.” Lâm Xuân Chu ấm áp trấn an cô ta, “Không thoải mái thì ngủ một lát đi, chúng ta sẽ sớm tới nơi thôi.”
***
Hàn Chương xắn tay áo lên, mang bao tay cao su vào. Trước cái nhìn của đám sinh viên đang đi tới lui, y lật đổ hai thùng rác lớn của ký túc xá để đáy thùng hướng thẳng lên trời.
May mắn đang là mùa đông, y không phải chịu ruồi muỗi bâu quanh.
Lương Bình điều động người đi xem CCTV nằm giao giữa ký túc xá và cổng trường gần đó, xác định Đường Tinh Nhi rời khỏi trường học trước lúc bình minh, đi về hướng nào thì lại không rõ. Mà lúc cô đi ra cổng lớn lại có thể thấy trong tay cô không xách theo bất kì túi nào cả.
Trên con đường mà cô đi qua có tổng cộng bốn cái thùng rác loại lớn, trong đó toàn là rác sinh hoạt hằng ngày, số lượng rất lớn nên rất khó khăn trong việc tìm kiếm.
Lương Bình và Hàn Chương tự mình đi kiểm tra một lượt nhưng vẫn chưa tìm được gì, không tránh được việc hơi uể oải.
“Tôi nghĩ có thể cô ta không vứt trong thùng rác.” Hàn Chương dùng bả vai cọ cọ lau đi mồ hôi trên thái dương, “Gần đây có một con sông, có khi nào cô ta vứt xuống sông rồi không?”
Lương Bình ngửi ngửi mùi trên người chỉ nghe được vị ôi thiu, chịu không nổi cởi bao tay ra nói: “Tìm được thì tốt nhưng tìm không ra cũng chỉ có thể tìm cách khác thôi. Để cho bọn Bạch Lộ tiếp tục khám nghiệm chỗ này, tôi với cậu tới bệnh viện xem xem có thể hỏi được gì từ ba cô bé kia không.”
Lương Bình lái xe chở Hàn Chương tới trước bệnh viện thành phố.
Hàn Chương ngồi trên xe cùng cậu bắt đầu thảo luận từ chuyện đám Diệp Tinh sử dụng bạo lực học đường với Đường Tinh Nhi, thêm nữa là việc những người xung quanh thấy rõ vấn đề nhưng lại lựa chọn coi thường lãnh đạm với vấn đề bạo lực học đường.
Hàn Chương có thể hoàn toàn hiểu được hành vi của những đứa trẻ này, y là loại người không thể làm lơ khi thấy có người chịu bạo lực. Đó cũng chính là lí do vì sao lần trước khi thấy Tưởng Quốc Bang đánh Chu Mẫn y đã can thiệp.
Rất nhiều người bảo y không cần xen vào chuyện của người khác, ngay cả Chu Mẫn cũng xin y đừng làm khó chồng mình. Giữa bầu không khí kiểu như thế, Hàn Chương chẳng khác gì người ngoại tộc cả.
Nhưng người ngoại tộc thì đã làm sao?
Bất luận là bạo lực thể xác hay bạo lực ngôn ngữ thì bạo lực vẫn là bạo lực, nếu ai cũng đều để mặc người chịu bạo lực tự giải quyết vấn đề của mình mà không cần người khác xen vào, xã hội này càng lúc càng lạnh lùng thì những người chịu bạo lực sẽ cảm thấy tuyệt vọng tới mức nào?
“Mỗi người tự dọn tuyết trước nhà, đừng quan tâm đến sương trên ngói nhà người khác*. Người xưa vẫn luôn quan niệm như thế, cậu không thể yêu cầu mọi người đều phải nhiệt huyết lại công chính giống như cậu được. ” Lương Bình lớn hơn Hàn Chương mấy tuổi cho nên suy nghĩ so với Hàn Chương lại càng thấu đáo hơn một chút, “Tôi kể cậu một chuyện, là chuyện có thật nhé. Tôi từng xử lí một vụ án, người chồng đánh chết vợ mình. Lúc tôi theo thông lệ đi thăm hỏi nhà hàng xóm bên cạnh, bọn họ thừa nhận có nghe được tiếng hai người cãi nhau, đầu tiên là tiếng la khóc của người phụ nữ, sau đó chỉ còn tiếng gào thét khàn khàn của người đàn ông, giằng co rất lâu. Tôi hỏi hắn sao lại không báo cho cảnh sát? Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt kì quái, nói đây là chuyện vợ chồng nhà người ta, tôi báo cảnh sát làm gì? Tôi nói, nếu anh báo cảnh sát có khi người phụ nữ kia sẽ không chết. Hắn đột nhiên kích động, nói cảnh sát các người có ý gì? Chẳng lẽ người kia chết là do tôi hại chết sao? Pháp luật có quy định thấy chuyện bất bình phải nhảy vào can thiệp hay không? Sau đó tôi đã bị khiếu nại đấy.”
* Đại khái ý muốn bảo lo chuyện nhà mình trước đi, chuyện nhà người ta đừng có chỏ mũi vào.
Hàn Chương trong lòng cảm thấy rất vi diệu, muốn cười nhưng lại không cười nổi.
“Cậu nói đi, hắn có sai không? Không sai.” Lương Bình nói tiếp, “Là lòng người sắt đá đúng không?”
“Lòng người sắt đá.” Hàn Chương thần sắc mệt mỏi nói tiếp một câu.
“Tôi có thể hiểu tâm tình của cậu, chắc chắn cậu hi vọng sẽ có thật nhiều người dám làm việc nghĩa, bọn tôi đương nhiên cũng thích người như thế, đây là đặc tính nghề nghiệp.”
Hàn Chương tự nhiên lại nghĩ đến Lâm Xuân Chu, người này chính là anh hùng, ở đâu cũng dám làm việc nghĩa.
Y cười cười, nói: “Có lẽ.”
Lúc hai người tới bệnh viện, ba cô gái đã vào phòng chăm sóc đặc biệt, máu và nước tiểu đã được đưa tới khoa kiểm tra chất độc của bệnh viện tiến hành kiểm tra rồi.
Nhưng mà cũng giống như bên Giang Bạch Lộ, sáng mai mới có kết quả.
Trương Húc đi làm thủ tục nhập viện, trước cửa phòng bệnh chỉ còn một mình Lâm Xuân Chu.
“Vất vả cho anh rồi.” Vừa rồi trên xe Hàn Chương bị Lương Bình thuyết giáo một hồi nên khi nhìn thấy Lâm Xuân Chu, ánh mắt y bất giác mang theo tia ôn nhu.
Vẻ mặt ôn hòa ấy của y rất hiếm thấy, giống như đang lấy lòng anh vậy. Không chỉ Lâm Xuân Chu, cả Lương Bình cũng không tránh khỏi hơi ngẩn người.
Lâm Xuân Chu bị vẻ mặt này làm cho hoảng hồn, lấy lại tinh thần vội nói: “Tiện tay mà thôi.”
Hàn Chương cảm thấy Lương Bình có mấy câu nói không đúng, kiểu người dám làm việc nghĩa không phải ai cũng đều vì đặc tính nghề nghiệp cả.
Hàn Chương và Lương Bình đi vào phòng bệnh, thấy Thi Nhã và Lam Văn Kì đã ngủ chỉ còn Diệp Tinh vẫn mở to hai mắt nhìn trân trân trần nhà, không biết đang nghĩ cái gì.
Hai người đi tới trước giường bệnh của cô ta, Hàn Chương thấy cô ta vẫn không phản ứng, đành gọi một tiếng.
Diệp Tinh lập tức nhìn về phía hai người, vẻ mặt hoảng sợ không nói nên lời, lúc sau nhận ra được người tới là Hàn Chương, cô ta mới bình tĩnh lại.
“Hàn đại ca, cuối cùng anh cũng tới.” Cô ta vội vã ngồi dậy, trong mắt chứa đầy hi vọng hỏi, “Các anh tìm được Đường Tinh Nhi chưa? Rốt cuộc cậu ta hạ loại độc gì vậy?”
Trên đầu cô ta bây giờ giống như đang treo một cái máy chém bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, trong lòng hoảng loạn, bị nỗi sợ hãi vô tận vây chặt lấy, không biết khi nào đầu mình sẽ rơi xuống.
“Trước mắt vẫn chưa tìm được Đường Tinh Nhi.” Lương Bình tự giới thiệu sau đó hỏi tiếp, “Em có thể kể tỉ mỉ lại chuyện xảy ra vào tối qua không? Các em ăn cái gì của Đường Tinh Nhi, vì sao em ấy hạ độc các em?”
Diệp Tinh vừa nghe thấy thân phận của cậu, thần sắc hơi sáng lên: “Quan hệ giữa bọn em là quan hệ bạn cùng phòng. Cậu ấy rất khó nói chuyện, chúng em cũng không tiếp xúc quá nhiều. Tối hôm qua tự dưng tụi em đói bụng, muốn ăn khuya, gọi ma lạt thăng ở gần đây. Sau đó tụi em không tiện đi lấy mới nhờ Đường Tinh Nhi đi lấy hộ. Lúc ấy đã 12 giờ rồi, ăn xong tụi em thấy rất mệt, cứ vậy đi ngủ luôn.”
“Lúc các em ngủ, Đường Tinh Nhi ngủ chưa?”
“Chưa, cậu ấy giống như đang còn đọc sách ạ.”
Hàn Chương thấy cô ta có vẻ như đang giấu giếm cái gì đó, nhíu mày nói: “Em nói các em không oán không hận nhưng bạn các em lại không cho là như vậy. Thật ra các em vẫn luôn bắt nạt Đường Tinh Nhi, vân luôn áp dụng bạo lực học đường với em ấy đúng chứ?”
Tầm mắt hai người chạm nhau giữa không trung, không ai nhường ai, Diệp Tinh trong phút chốc trừng mắt với Hàn Chương, nét sợ hãi trên mặt dần dần mờ đi, bao phủ một tầng cảnh giác lạnh lùng.
“Dạ không.” Giọng nói của cô ta rất kiên quyết, “Chúng em không có bắt nạt cậu ấy.”
Hàn Chương nắm tay thành quyền, ngón tay gấp khúc hơi giãn ra, giảm bớt cảm giác buồn phiền trong lòng.
Vào lúc này, Lâm Xuân Chu đang kề sát di động vào tai, đứng ở cửa gọi Hàn Chương một tiếng, ý bảo y ra nói chuyện.
“Sao thế?” Hàn Chương ra khỏi cửa.
“Anh biết rồi, anh sẽ nói với anh em, em cẩn thận một chút đấy.” Lâm Xuân Chu cúp điện thoại, trả lời Hàn Chương, “Là Hàn Sơn, thằng bé nói nó mới gọi được cho Đường Tinh Nhi.”
Vẻ mặt Hàn Chương biến đổi: “Đường Tinh Nhi có nói mình đang ở đâu không?”
“Không nói, hơn nữa Đường Tinh Nhi còn nói với thằng bé một câu “không cần tìm tớ” rồi ngắt điện thoại. Cuộc gọi đại khái dài 10 giây.”
Hàn Chương vô cùng mệt mỏi, lại rất bực bội, đang muốn mắng Hàn Sơn hai câu để bớt giận lại nghe Lâm Xuân Chu nói: “Nhưng mà Hàn Sơn nói thằng bé nghe được đầu bên kia có rất nhiều tiếng người, còn có tiếng nhạc, nơi đó có vẻ rất náo nhiệt, nghi ngờ con bé đang ở công viên giải trí.”
Tâm tình Hàn Chương theo lời nói của anh thở ra một hơi thoải mái: “Công viên giải trí?”
“Ừm.” Lâm Xuân Chu rũ mắt nghĩ nghĩ, đột nhiên đi đến cửa thang máy, “Tôi biết khu công viên giải trí đó, tôi định đi xem thử, cậu đi không?”
Đại não Hàn Chương còn chưa kịp lí giải ý tứ trong câu nói của anh thì chân đã tự động đi theo sau.
Hai người đi ô tô tới công viên giải trí Thủy Sam, vừa hay gặp Hàn Sơn đang vội vội vàng vàng đứng ở trước cổng. Công viên đông đúc người qua lại, muốn tìm một người nói dễ hơn làm nhiều. Ba người quyết định chia nhau ra hành động, một khi thấy Đường Tinh Nhi thì phải gọi điện báo cho nhau.
Hàn Chương vừa định nhấc chân rời đi đã bị Hàn Sơn ở phía sau gọi giật ngược lại.
“Anh, bọn Diệp Tinh sao rồi?”
Tuy rằng không thể nói Hàn Sơn giống như một bông hoa được chăm dưỡng trong nhà kính nhưng ngay từ nhỏ đã được nuôi dưỡng dưới sự bảo bọc của cha mẹ. Cậu nhóc chưa từng thấy qua mấy chuyện đáng sợ như: đầu độc, mưu sát, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng những vụ án phạm tội như vậy sẽ xảy ra với những người xung quanh mình, càng không nghĩ người làm ra chuyện này lại là cô gái mà mình thích.
Chuyện này quá ly kỳ, vượt quá sức tưởng tượng của mình làm cho đầu óc cậu nhóc như bị rơi vào u tối, giống như một cơn ác mộng, không có tính chân thật nào cả.
Hàn Chương biết trong lòng đứa nhỏ này chắc chắn không ổn nhưng cũng không định lừa cậu nhóc, thế nên thẳng thắn nói: “Có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng.”
Hàn Sơn nghe xong sắc mặt tái nhợt, ba mạng người, lại còn là bạn học của cậu nhóc… Như đã hạ quyết tâm, cậu nhóc cắn răng xoay người chạy đi.
Cậu nhóc muốn tìm được Đường Tinh Nhi, bất luận thế nào cũng phải tìm được cô!
Mười hai giờ trưa càng lúc càng đông người, công viên giải trí chiếm diện tích đất rất rộng, người trong công viên đông như kiến. Nếu chỉ có ba người họ tìm kiếm thì thật sự công việc này không hề nhẹ nhàng chút nào.
Bọn họ đã liên tục tìm kiếm trong công viên suốt mấy tiếng đồng hồ, gần như lùng sục khắp nơi nhưng vẫn không tìm được gì cả. Cuối cùng Hàn Chương phải dùng tới thẻ cảnh sát để đi tới phòng giám sát xem CCTV.
Nhưng mà việc một mình y phải tua từng chút từng chút một để xem thì lại quá chậm. Toàn là đầu người, không thể nào nhìn rõ được ngũ quan mặt mũi của từng người. Lằng nhằng ở công viên mấy tiếng liền, từ lúc mặt trời còn ở trên đỉnh cho tới khi mặt trời lặn, bọn họ vẫn không tìm được tung tích của Đường Tinh Nhi.
Hàn Chương tự hỏi liệu có phải Hàn Sơn nghe nhầm hay không, cô vốn không ở trong công viên giải trí.
Lại mù quáng cố gắng tìm thêm một lượt nữa, Hàn Chương thở hổn hà hổn hển, chống tay lên đầu gối rồi rút điện thoại ra gọi cho Lâm Xuân Chu.
“Tìm khắp nơi đều không thấy, có khi nào đã rời khỏi đây rồi không?”
Lâm Xuân Chu cũng bắt đầu cảm thấy không chắc chắn lắm đứng lên: “Nhưng còn chỗ nào khác nữa đâu?”
Anh đứng dưới vòng đu quay khổng lồ, nhìn thấy một đôi tình nhân nhỏ ngọt ngào từ vòng đu quay đi ra, đột nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng.
Anh nhìn quanh bốn phía, phát hiện đối diện vòng quay khổng lồ có một tòa nhà cao tầng, trong bán kính mấy kilomet gần đây thì nó là tòa nhà cao nhất, như hạc đứng giữa bầy gà, khoác bên ngoài một lớp áo màu vàng đất trông càng bắt mắt hơn.
“Hàn Chương, từ chỗ của cậu đứng có thể thấy tòa nhà cao tầng màu vàng đất nào không?”
Hàn Chương cầm di động lên xoay quanh tại chỗ, trong chốc lát đã thấy được tòa nhà mà anh nói.
“Có thấy.”
“Từ chỗ đó có lẽ có thể nhìn thấy toàn cảnh công viên. Đường Tinh Nhi lúc này đang trong tình trạng rất nguy hiểm, giống như ngọc nát đá tan. Nếu con bé định tự sát, nơi đó chính là địa điểm tuyệt nhất.”
Hàn Chương nghĩ nghĩ nói: “Tôi sẽ tìm từ trên xuống dưới, anh từ dưới tìm lên, chúng ta sẽ gặp nhau tại điểm giao nhau.”
Hàn Chương một mạch đi ra khỏi khu công viên giải trí, chạy tới tòa cao tầng màu vàng nọ, nhìn cứ tưởng gần nhưng thật ra có hơi xa một chút. Lúc y chạy tới dưới lầu, ngửa đầu nhìn lên mái nhà, cảm thấy tòa nhà cao vút lên trời giống như thanh kiếm sắc bén xuyên thẳng lên trời cao.
Ánh mặt trời dần dần biến mất sau tầng mây, bầu trời đột nhiên trở nên ảm đạm, mây đen dày đặc phủ kín như đè ép người ta thở không nổi.
Đây là một tòa nhà nằm trong một tiểu khu mới, quản lý không nghiêm mật lắm, Hàn Chương từ phía sau của một hộ gia đình dễ dàng đi vào tòa nhà kia.
Tòa nhà này có tổng cộng 25 tầng, hai thang máy, bên cạnh thang máy nằm cuối hành lang của mỗi tầng sẽ có một cửa sổ thông gió có thể tách rời.
Hàn Chương định từ thang máy của tầng 25 đi xuống dưới, vốn định tiếp tục đi xuống để tìm kiếm, đuôi mắt thoáng lướt qua, trong lúc vô ý lại phát hiện cửa thông lên nóc nhà vậy mà không bị khóa.
Y đẩy cửa sắt hơi mở một nửa ra, cuối cùng cũng thấy được người mình hao công tốn sức tìm kiếm đang ngồi trên nóc nhà, không biết Đường Tinh Nhi đã ngồi bao lâu rồi nữa.
Cô mặc một cái đầm màu trắng tinh, lộ ra cánh tay non mịn và đôi chân thon dài. Giống như một đóa hoa hồng nở rộ giữa tuyết trắng, đong đưa giữa gió bắc lạnh giá.
Đường Tinh Nhi cũng đã phát hiện ra Hàn Chương. Cô đang ngồi trên tường vây cao tầm một mét, chân trần đung đưa giữa không trung giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sắp nhảy xuống.
Cô thu hồi tầm mắt đang hướng về phía khu công viên giải trí, hơi nghiêng mặt về phía Hàn Chương nở một nụ cười nhẹ.
Hàn Chương không dám tùy tiện tới gần cô, chỉ có thể đứng rất xa, duy trì khoảng cách an toàn nhất định, tránh việc kích thích cô.
“Có chuyện gì xuống đây rồi nói, ngồi trên đấy lạnh lắm.” Y chưa bao giờ dùng giọng điệu ôn nhu như vậy để nói chuyện cả, móc ruột móc gan ra vẫn không tìm được câu nào tử tế để khuyên giải cả, chỉ có thể lặp đi lặp lại câu xuống dưới rồi nói chuyện để cô không bị kích động.
Đường Tinh Nhi giống như nghe lời y nhưng cũng giống như chẳng nghe thấy gì cả, ngữ khí của cô rất bình tĩnh, đôi mắt vốn linh hoạt giờ đây lại như ao tù nước đọng.
“Em không biết tại sao bây giờ lại thành bộ dạng như thế này nữa, xin lỗi anh.”
Hàn Chương nóng lòng muốn nhào người tới ôm người kéo xuống dưới: “Em xuống đây đi đã, bọn Diệp Tinh bây giờ vẫn còn sống, sự việc chưa tới mức em phải dùng việc tự tử để giải quyết đâu! Em xuống đây đi được không?”
Đường Tinh Nhi ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn về phía vòng quay khổng lồ, lại