Hồi còn nuôi mèo ở nhà cũ, để nó tùy tiện ra vào, không quản nó quá nhiều để nó ung dung tự tại vui vẻ, ăn uống cũng không quá chăm chút. Trong đống thức ăn hỗn tạp có cá đã tốt lắm rồi, hôm nào không có cá, thì chỉ cần cơm trộn thịt là được.
Lần này lại nuôi mèo, Lâm Xuân Chu không dám nuôi kiểu như vậy nữa. Anh giống như người lần đầu làm cha muốn nuôi dưỡng con cái lớn lên thật cẩn thận, lên mạng tham khảo rất nhiều tư liệu, đến nỗi còn đăng kí làm hội viên trong một diễn đàn nuôi thú cưng.
Hàn Chương thấy dáng vẻ vừa suy xét lại vừa nghiêm trang cùng thảo luận với mình việc làm thế nào để nuôi tốt mèo nhỏ của anh trông rất đáng yêu.
Lâm Xuân Chu làm rất nhiều bài tập, dự định cuối tuần này mang nó tới bệnh viện thú cưng kiểm tra qua một lần tiện thể tiêm vắc-xin phòng bệnh luôn.
Hàn Chương tính toán sắp xếp ca làm của mình, ngày hôm đó vừa lúc y cũng hết ca, nói sẽ cùng đi với anh.
Lâm Xuân Chu luôn là người dịu dàng cẩn thận nhất, không muốn vì chút chuyện này lại làm phiền y: “Bình thường cậu đi làm về đã mệt muốn chết rồi, ở nhà nghỉ ngơi đi, một mình tôi đi là được rồi.”
Hàn Chương cầm giấy trong tay, ngồi trên sopha đùa giỡn ầm ĩ, nghe vậy không nghĩ ngợi nhiều, nói: “Không được. Giờ tôi đang theo đuổi anh đó, có ai lại theo đuổi người trong lòng mà mặc kệ người ta còn mình ở nhà ngủ một giấc say chứ?”
Lâm Xuân Chu im lặng một lúc không biết nên trả lời như thế nào, chắc là thật sự chưa bao giờ gặp ai mặt dày theo đuổi mình như vậy.
Bị Hàn Chương nói tới mức cả mặt nóng bừng, anh giả vờ đứng lên đi vào phòng bếp châm trà nhưng thực ra là muốn lấy lại bình tĩnh một chút.
Vừa mới rót trà vào ly, di động trong túi lại kêu lên, anh lấy điện thoại ra thì thấy là một dãy số lạ.
Anh do dự nhận điện thoại: “Alo?”
Đầu bên kia truyền tới giọng nói của một người phụ nữ trung niên: “Là Tiểu Lâm đúng không?”
Lâm Xuân Chu không biết giọng nói này là của ai nhưng vẫn đáp lời: “Là tôi, bà là?”
Tựa như đầu bên kia thở nhẹ ra một hơi: “Cuối cùng cũng tìm được cháu rồi. Tiểu Lâm à, là dì Mã đây. Hồi trước ta thường hay cho nhà cháu một ít trứng gà đó, cháu còn nhớ chứ?”
Bà nói như thế, Lâm Xuân Chu gần như ngay tức khắc nhớ tới hình ảnh ngày xưa. Hồi trước anh với ông nội vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau trong một ngôi nhà cũ ở ngoại ô thành phố của Giang thị. Ở nông thôn hoang vắng, nhà gạch hai tầng ở vùng này không được tính là lớn nhưng lúc anh ở lại cảm thấy nơi này vừa cô tịch lại vắng lặng. Hàng xóm biết chuyện của gia đình anh, thấy cuộc sống của một già một trẻ quá khó khăn nên thỉnh thoảng cũng sẽ cho một ít trứng gà do nhà mình nuôi. Ngày lễ hay ngày Tết cũng tặng một ít bánh chẻo, vằn thắn, hoành thánh các loại. Đó là dì Mã, hàng xóm ở phía sau nhà của anh.
Từ hồi anh lên trung học phải bắt đầu ở kí túc xá của trường, ông nội lại không muốn làm phiền anh vì cả nghĩ cho mình mà ảnh hưởng tới việc học, không nói tiếng nào chuyển vào luôn vào viện dưỡng lão. Ngôi nhà cũ đó anh cũng rất ít khi quay về. Sau này ông nội lại qua đời, anh trúng tuyển vào trường quân đội, đi sang vùng khác nên lại càng ít về hơn nữa.
Cẩn thận nghĩ lại, ba năm trôi qua rồi nhưng anh cũng chưa một lần quay về.
Nhớ lại chuyện cũ, khóe môi Lâm Xuân Chu cong lên thành nụ cười yếu ớt: “Làm sao quên được ạ, dì còn đan cho cháu cái áo len mà.”
Đầu tháng ba năm ấy, dì Mã thấy anh ăn mặc đơn bạc nên đan riêng cho anh một cái áo len. Sau này vì vóc dáng cao lớn cho nên không thể mặc được cái áo đó được nữa, nhưng vẫn còn luyến tiếc, tới bây giờ còn đặt nó ở đáy hòm.
Dì Mã nghe anh nói thế, giọng nói càng rõ ràng hơn: “Đúng đúng, ta còn đan cho cháu cái áo len! Thoáng cái đã qua nhiều năm vậy rồi, cháu cũng không thèm về thăm bọn ta, số di động cũng là do ta đi hỏi thăm rất lâu mới lấy được.”
“Là cháu không tốt, hôm nào cháu sẽ về thăm dì nhé.”
Dì Mã biết anh hay khách sáo như thế, cười nói được, xong rồi mới quay về nói chuyện chính: “Tiểu Lâm à, lần này dì đại diện cho người người trong thôn gọi cho cháu, miếng đất này của chúng ta sắp bị phá bỏ và phải dời đi nơi khác, cháu xem bao giờ rảnh thì về đây một chuyến, thảo luận một chút rồi ký tên.”
Lâm Xuân Chu sửng sốt: “Phá bỏ và phải dời đi nơi khác?”
“Ừ, bảo là sau này phải xây khu trung tâm mua sắm lớn.”
Lâm Xuân Chu không ngờ ngôi nhà cũ ấy còn phải chịu kết cục như vậy, ngơ ngác một lúc rồi mới hẹn thời gian với dì Mã, dự định gặp mặt rồi lại nói chuyện thêm.
Mấy ngày tiếp theo vẫn diễn ra rất bình thường, Lâm Xuân Chu không vì chuyện phá bỏ và di dời nhà đi nơi khác mà làm chậm trễ công việc của mình, vẫn như trước giữ vững cương vị công tác làm tài xế lái xe trực tuyến.
Tới cuối tuần, Lâm Xuân Chu và Hàn Chương sau khi cơm xong đã mang mèo nhỏ đi bệnh viện thú cưng nằm ở vùng lân cận.
Bệnh viện mới mở một hai năm, tên là “Bệnh viện thú cưng Công chúa nhỏ”. Ông chủ kiêm bác sĩ thú cưng duy nhất ở đây là một cậu thanh niên mới hơn hai mươi, bảng hiệu trên ngực đề tên là Thẩm Khâu, hơi ngại ngùng khi phải đối diện với người khác nhưng lúc chăm sóc cho thú cưng lại kiên nhẫn vô cùng.
“Là một cậu nhóc, rất sạch sẽ, không có ve tai hay bọ chét. Còn kiểm tra toàn diện nữa, nếu không có vấn đề gì thì có thể tiêm vắc-xin phòng bệnh là xong rồi.”
Thẩm Khâu để Hàn Chương giữ Chấm Than, đâm kim tiêm lên cánh tay vừa ngắn vừa nhỏ của nó, chậm rãi rút máu, sau đó để hai người ở bên ngoài còn mình đi vào phòng xét nghiệm.
Trong bệnh viện thú cưng có một phòng gọi là “phòng bệnh”, trong đó có rất nhiều chó mèo. Lâm Xuân Chu vô tình liếc mắt, phát hiện ở góc phòng bệnh có một cái lồng, nhìn kỹ thì thấy một con chuột bạch mắt đỏ đi qua đi lại giữa đống gỗ vụn, trông rất thong thả và thoải mái.
Hàn chương ôm Chấm Than đi tới bên cạnh anh, thấy anh đang ngây người đứng tại chỗ nên cũng nhìn qua, gương mặt hơi cau lại.
“Còn có người xem chuột là thú cưng luôn à?” Y không dám tin.
“Cả nhện cũng có thể nuôi thành thú cưng đấy, thế thì sao chuột lại không thể?” Giọng nói trả lời y không phải là của Lâm Xuân Chu.
Hai người nhìn ra ngoài cửa, vừa lúc có thể thấy Cố Ưu từ bên ngoài đi vào.
Trên người cô mang theo khí lạnh, mái tóc dài bị ép dưới khăn quàng cổ, gương mặt đỏ ửng, sau khi vào mới thở phào một hơi: “Hôm nay trời lạnh ghê.” Cô chủ động chào hỏi hai người: “Khéo ghê, các anh tới nhận nuôi mèo hoang à?”
Lâm Xuân Chu hiểu cái câu khéo ghê của cô nhưng lại không hiểu câu nhận nuôi mèo hoang của cô là có ý gì: “Không phải, là mèo do chúng tôi nuôi, tên là Chấm Than.”
Cố Ưu tới gần quan sát mèo nhỏ, định vươn tay sờ nhưng không hiểu sao Chấm Than lại đột nhiên đổi tính, vươn móng vuốt sắc nhọn muốn cào cô.
Hàn Chương nhanh tay lẹ mắt lùi lại: “Không sao chứ?”
Cố Ưu kinh ngạc nhìn Chấm Than, rồi lại nhìn ngón tay mình, cười nói: “Không sao, tính tình cậu nhóc này có hơi nóng nảy ha.”
Hàn Chương búng tay vào sau ót mèo nhỏ, nửa thật nửa giả trách móc nói: “Sao mày có thể hung dữ với phụ nữ thế hả? Bộ mày là gay hả nhóc con?”
Chấm Than bị y búng đầu, ngây ngô ngẩng đầu lên, hướng về phía y yếu ớt kêu một tiếng.
“Chỉ giỏi giả bộ đáng yêu!” Hàn Chương đặt bàn tay lên đầu vật nhỏ xoa xoa.
Lúc ba người nói chuyện, Thẩm Khâu từ trong phòng xét nghiệm đi ra, trên tay còn cầm theo một mẫu báo cáo, không ngẩng đầu, mở miệng nói luôn: “Thân thể của mèo con rất khỏe, chỉ là hơi thiếu dinh dưỡng một chút, không có vấn đề gì nên chỉ tiêm vắc-xin phòng bệnh nữa là được. Hôm nay tiêm một mũi, 1 tháng sau lại tiêm thêm một mũi nữa…” Nói xong hắn ngẩng đầu, liếc mắt trông thấy Cố Ưu đang đứng giữa Hàn chương và Lâm Xuân Chu, “… Cố tiểu thư?”
Tay Cố Ưu kéo khăn quàng cổ, nhìn hắn mỉm cười thanh nhã: “Bác sĩ Thẩm, anh quên rồi à? Tôi tới nhận nuôi mèo hoang.”
Thẩm Khâu được cô nhắc nhở, như là mới nhớ ra cái gì đó: “À à, đúng rồi, mèo trong lồng sẳt để trong phòng ấy, tôi kiểm tra qua với tẩy giun cả rồi, cô cứ thế mà đem về nhà là được.”
Hắn muốn thay Cố Ưu mang mèo ra lại bị Cố Ưu cản lại: “Tôi tự mình lấy, anh cứ đón khách tiếp đi.” Dứt lời hướng hai người Hàn Lâm gật đầu, nghiêng người đi vào “phòng bệnh” có nuôi con chuột bạch kia.
Thẩm Khâu chích