Ở cái nơi nhà cao tầng xây xan xát nhau thế này, chó mèo cắn thì còn có thể xem là chuyện thường, dù sao cũng là thú cưng bình thường. Mà mấy ca bị rắn cắn cũng coi như là đã vô cùng hiếm thấy, chưa nói tới chuyện bị trúng nọc độc của rắn độc, thực sự chưa nghe thấy bao giờ.
Lúc Lương Bình và Hàn Chương chạy tới phòng pháp y, Giang Bạch Lộ đang cùng trợ lý dọn dẹp bàn giải phẫu, dùng vòi phun nước giội rửa qua mặt bàn kim loại, đẩy tất cả máu thịt dơ bẩn xuống cống thoát nước.
“Đến rồi à.” Giang Bạch Lộ đơn giản chào hỏi hai người, tháo bao tay loang lổ máu, cầm bản báo cáo từ trên bàn làm việc lên đưa cho Lương Bình, “Đây là bản báo cáo khám nghiệm tử thi còn nóng hôi hổi đấy nhé, mới là bản viết ẩu thôi, tôi chưa chỉnh lý lại đâu đấy. Ưu tiên anh xem trước đó.”
Lương Bình nhận lấy, cùng Hàn Chương lật xem từng tờ.
Hai tay Giang Bạch Lộ đút vào trong túi áo blouse, phối hợp giải thích cho hai người: “Nạn nhân tên là Sở Nam, 21 tuổi, giới tính nam, ngoài da không có vết thương do hóa học nào cả, không có dấu răng động vật, chỉ có vết kim tiêm, nhưng mà tôi đã xác nhận với bên bệnh viện đây là dấu vết lưu lại trong quá trình cấp cứu mà thôi. Thông qua kiểm tra và phân tích các cơ quan và máu ngoại vi*, nước tiểu và vật còn sót lại trong ruột da dày, đã cho ra kết luận sơ bộ nạn nhân chết do ăn trực tiếp hoặc gián tiếp nọc độc rắn hổ mang dẫn tới suy tuần hoàn.”
* Xét nghiệm phân tích máu ngoại vi là để bác sĩ nắm rõ tình hình sức khoẻ của bệnh nhân, từ đó làm cơ sể để chẩn đoán, xác định nguyên nhân bệnh, phát hiện các hiện tượng bất thường của cơ thể để đưa ra các phương án điều trị kịp thời.
Hàn Chương hỏi: “Đã kiểm tra xe cậu ta chưa? Có phát hiện ra độc còn sót lại không?”
Giang Bạch Lộ lắc lắc đầu: “Không có, đã kiểm tra cả quần áo lẫn trong xe của cậu ta, không có độc sót lại.”
Lương Bình nhíu mày trầm tư một lát, đột nhiên nói: “Từ từ đã, ăn trực tiếp nọc độc rắn mà cũng bị trúng độc hả? Tôi nhớ có lần đi du lịch, hướng dẫn viên có giới thiệu với tôi, nói phân tử của nọc độc rắn lớn cho nên nếu ăn phải sẽ không trúng độc. Chẳng lẽ hắn lừa tôi sao?”
Giang Bạch Lộ nói: “Không, hắn không lừa anh đâu, trọng lượng phân tử nọc độc rắn lớn không thể xuyên thấu qua da cũng như niêm mạc của con người, tuy nhiên…” Cô dùng ngón trỏ chỉ lên bản báo cáo trên tay Lương Bình, “Rất không may, nạn nhân của chúng ta lại bị viêm loét dạ dày mãn tính, nọc độc tiến vào dạ dày qua đường miệng, lại từ ổ bệnh niêm mạc dạ dày thâm nhập vào cơ thể, cuối cùng nọc độc phát tán dẫn tới tử vong.”
Lương Bình sờ cằm: “Theo như lời cô nói, nếu là ngoài ý muốn thì đúng là bi kịch, nếu là mưu sát, rõ ràng hung thủ đã dùng trăm phương ngàn kế.”
Có phải là vụ án hình sự hay không thì còn phải tiến hành điều tra kỹ càng mới có thể xác định. Nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm phá án của mình, tám chín phần thì vụ án này là vụ án mưu sát.
Xem qua báo cáo khám nghiệm tử thi, nguyên nhân cái chết của Sở Nam khá là khả nghi. Là những người cuối cùng tiếp xúc với nạn nhân, Lương Bình quyết định gọi cả nhà La Tĩnh đến thẩm vấn.
Hàn Chương thấy không còn chuyện gì nữa, định rời đi thì lại bị Lương Bình gọi lại. Cậu bảo sáng mai Lâm Xuân Chu sẽ đến lấy lời khai, hỏi y có muốn làm luôn bây giờ không.
“Lần đầu tiên tôi dùng thân phận người làm chứng lấy lời khai, mới mẻ ghê.” Hàn Chương cong cong khóe môi, cười cực lưu manh, “Hôm nay không lấy. Mai tôi sẽ cùng anh ấy đến. Đi đây, gặp lại sau.”
Cậu là cô gái nhỏ muốn đi WC hả, chuyện này thôi mà còn muốn hai người cùng đi à? Nội tâm Lương Bình thầm phỉ báng, khoát khoát tay với đối phương.
Hàn Chương về thẳng nhà, vừa vào cửa đã thấy Chấm Than từ phía xa xa bổ nhào lên ống quần.
“Ôi ôi! Mày làm gì đấy, thu móng vuốt lại ngay, đừng có cào hỏng quần của tao chứ.” Động tác co chân của y khá buồn cười, miệng thì nói vậy nhưng mà hành động của y lại không mang ý tứ trách móc Chấm Than. Nhảy lò cò vào trong nhà, cùng Châm Than đùa giỡn đến mức quên trời quên đất.
Sau khi giỡn tầm khoảng năm sáu phút lại đột nhiên cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Sau đó đột nhiên nhớ ra, bình thường mỗi lần y trở về, chỉ cần Lâm Xuân Chu đang ở nhà, cho dù là đang làm gì đi nữa cũng sẽ tạm ngừng lại ra đón y: “Về rồi à.”
Hôm nay lại không nghe thấy âm thanh ôn nhu lời nói dịu dàng đó, y cảm thấy giống như mình chưa thực sự về tới nhà.
Y nghe thấy âm thanh máy hút khói dầu trong bếp hoạt động, lúc y đi ngang qua chỉ thấy Lâm Xuân Chu đang nhìn chằm chằm vào nồi canh trên bếp, tựa hồ như không hề nhận ra y đã về nhà.
“Suy nghĩ cái gì mà nhập tâm quá vậy?” Y dựa lên khung cửa, hai tay khoanh trước ngực.
Lâm Xuân Chu bị giọng nói của y làm cho hoảng sợ, sắc mặt nhìn Hàn Chương không mấy tốt lắm, đôi mắt mở to.
Hàn Chương không ngờ anh phản ứng mạnh đến thế, không giả vờ đẹp trai nữa, vội vàng lại gần anh: “Sao thế? Bị dọa sợ à?”
Lâm Xuân Chu nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt: “Không, tôi đang nhớ lại chi tiết vụ tai nạn giao thông hôm trước, có hơi nhập tâm, không để ý cậu về rồi.” Anh âm thầm thở dài, nói sang chuyện khác, “Mai tôi định đến chỗ Lương Bình để lấy lời khai, cậu có đi không?”
Nếu Lương Bình đã bắt đầu điều tra, nhất định đã thông báo cho đồn cảnh sát của làng Đại học. Anh biết, không thể nào Hàn Chương không biết chuyện này.
Hàn Chương nhìn nồi canh của anh, là thịt nấu măng*, hiện tại đang là mùa măng. Hàn Chương vừa thấy màu vàng nhạt thì nước bọt cũng tiết ra nhiều hơn, cảm giác tối nay có thể ăn nhiều hơn hai chén cơm luôn.
* 腌 笃 鲜 (Yāndǔxiān): Là món ăn Giang Nam, kết hợp giữa thịt với măng mùa đông.
Nhấn vào đây để xem ảnh“Có phải biệt danh của anh là “Ngô Dụng*” không thế?”
* Nguyên văn là 赛诸葛, nghĩa là “Đọ sức với Gia Cát Lượng”. Trong tác phẩm “Thủy hử” của Thi Nại Am và La Quán Trung thì Ngô Dụng được so sánh là người có tài ngang ngửa với Gia Cát Lượng. Nên bên Trung Quốc người ta dùng cụm này nghĩa là đang nhắc tới nhân vật Ngô Dụng.
Lâm Xuân Chu bị y hỏi có hơi sửng sốt, nói: “Không có, sao thế?”
Hàn Chương xoay người ngửi ngửi mùi hương thơm phức từ cái nồi làm người ta thèm nhỏ dãi kia, thỏa mãn nhu nhu cái mũi, sau đó đứng thẳng người dậy, khoa trương nói với Lâm Xuân Chu: “Thế sao anh liệu sự như thần thế?” Giây tiếp theo y lại tỏ vẻ như mình bỗng nhiên tỉnh ngộ, “À à à, tôi biết rồi! Bởi vì tâm linh tương thông đó!”
Lâm Xuân Chu: “…”
Lâm Xuân Chu bó tay với y. Không biết có phải do dạo này cứ hay nghe mấy câu kiểu này suốt hay không, chỉ cần nó hơi mờ ám một chút, anh cũng không cảm thấy ngượng ngùng nữa, y như là đã miễn dịch với nó luôn rồi.
Anh nhét muôi cơm vào trong tay Hàn Chương, giống như chưa có chuyện gì xảy ra hết: “Đi xới cơm đi, sắp ăn cơm được rồi.”
Sau khi gặp Hạ Chi Quân, Lâm Xuân Chu vẫn cứ mãi đắm chìm trong câu chuyện giữa hắn và Lí Đông Thụy, mãi không thoát ra được. May là Hàn Chương cắt ngang nên mới cảm thấy sáng tỏ thông suốt.
Nếu Hàn Chương tình nguyện nói chân tướng với anh, anh sẵn sàng lắng nghe. Nếu không nói, cũng không sao cả, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên là được rồi. Về phần chuyện giữa Hạ Chi Quân và Lí Đông Thụy, đường tình duyên của hai người quá mỏng. Lúc trước là chuyện của hai người bọn họ, bây giờ chỉ còn là chuyện của một mình Hạ Chi Quân, mãi không thể thoát ra được, là thoải mái hay vẫn canh cánh trong lòng, cũng không phải là chuyện mà anh có thể ngang ngược can thiệp vào.
Chỉ cần hắn không động tới Hàn Chương, anh sẽ tình nguyện hợp tác với hắn tìm kiếm chân tướng. Nhưng nếu Hạ Chi Quân cố ý động tay động chân với Hàn Chương, anh tuyệt đối sẽ không ngồi yên không quản.
***
Khám nghiệm phòng ngủ của Sở Nam vẫn không phát hiện ra dấu vết chất độc. Quan hệ giữa gã với bạn cùng phòng cũng không tốt lắm, nhưng cũng không quá tệ.
“Cậu ta rất ít khi nói chuyện với tụi em, là phú nhị đại nên cậu ta có vòng bạn bè riêng. Nhưng mà cũng khá hào phóng với người khác, thỉnh thoảng sẽ mời tụi em đi ăn khuya.”
Lương Bình đồng thời gọi một nhà La Tĩnh đến thẩm vấn, cũng để cho nhân viên giám định dấu vết và pháp y đến Sở gia tiến hành điều tra.
Vào ngày sinh nhật của Sở Tuấn Hải, ngoại trừ Sở Nam được gọi về Sở gia ăn cơm còn có cha mẹ của La Tĩnh ở bữa tiệc. Tuy nhiên, sau khi phân tích theo nhiều mặt, Lương Bình cảm thấy khả năng cha mẹ La Tĩnh là tình nghi gây án không lớn lắm. Thứ nhất là hai cụ cũng không ở chung với Sở Nam nhiều, không quá quen thuộc; thứ hai Sở gia không phải là nơi bọn họ thường sống, gây án ở đây sẽ không thoải mái, quá mạo hiểm.
Còn cái người bảo mẫu của Sở gia, chỉ mới làm việc ở đây được một tháng, ngay cả ông chủ còn chưa hiểu rõ, lại không dễ gì gặp được Sở Nam một lần. Sau khi điều tra bối cảnh cũng lý lịch của cô, Lương Bình loại trừ cô khỏi diện tình nghi ngay.
Lương Bình ngồi ở sau bàn thẩm vấn, trên mặt treo nụ cười vô hại, phối hợp với tạo hình râu ria xồm xoàm của cậu rất giống một kẻ ngốc.
“Đừng lo lắng quá, chỉ hỏi mấy câu giản thôi, cố gắng trả lời thật chi tiết là được. Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi.”
Sở Mĩ Di nuốt nước miếng, hai tay xoắn chặt vào nhau.
Lương Bình hỏi: “Tối đó mấy giờ thì nạn nhân tới nhà cô?”
Sở Mĩ Di nhớ lại, nói: “Chắc hơn 6 giờ.” Không để Lương Bình hỏi câu thứ hai, cô đã sợ hãi nói, “Cảnh quan, anh có thể gọi thẳng tên anh em được không, từ nạn nhân làm em hơi sợ.”
Lương Bình: “…”
Cậu luôn có kiên nhẫn với các cô gái, quả thật sau đó không nói hai chữ kia nữa.
Lương Bình: “Mấy giờ anh cô rời đi, cô nhớ không?”
“Sở Mĩ Di: “Chắc 8 giờ ạ.”
Lúc Sở Nam rời đi, cô còn chuẩn bị xem chương trình tạp kĩ mà mình yêu thích. Tiễn gã ra khỏi cửa xong, cô lập tức nhảy lên ghế sopha chiếm remote nên nhớ rất rõ.
***
Lương Bình hỏi: “Nạn nhân có thường xuyên trở về Sở gia không? Cô đã gặp cậu ta mấy lần rồi?”
“Cậu ấy rất ít về. Tôi làm ở nhà bọn họ đã được 1 tháng nhưng tối đó là lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy.” Cô bảo mẫu trung thực, rất phối hợp.
***
Cây bút trên tay Lương Bình không ngừng ghi chép cái gì đó: “Hôm đó trên bàn ăn có những món gì?”
Tóc bà cụ La đã hoa râm, lần đầu tiên bà cụ đến cục cảnh sát, rất thận trọng cũng hơi cảnh giác: “Cái này tôi nhớ không rõ lắm, tôi đã 70 tuổi rồi, người còn không nhớ được chứ đừng nói là đồ ăn.”
***
Lương Bình không quá xoắn xuýt vụ món ăn, hỏi thẳng vào vấn đề trọng tâm luôn: “Có