Sau khi Lương Bình tới bệnh viện thú cưng, mau chóng phong tỏa hiện trường, không lâu sau Hạ Chi Quân cũng đến nơi.
Hắn thấy Lâm Xuân Chu đang được cảnh sát thẩm vấn trước cửa, vội vàng đi tới.
“Sao rồi?”
Vừa lúc Lâm Xuân Chu trả lời xong, cậu cảnh sát chào hỏi Hạ Chi Quân, xoay người rời đi.
Lâm Xuân Chu nhìn bóng dáng mọi người bận rộn trong bệnh viện, đáp lời Hạ Chi Quân: “Còn đang tiến hành khám xét hiện trường, cụ thể thế nào phải đợi khám xét xong mới biết được.”
“Hàn Chương đâu rồi? Cậu ta có biết chuyện này không?”
“Đã biết rồi, chỉ có điều em ấy đang bận giải quyết một số việc, có thể không tới kịp.”
Hạ Chi Quân nhíu mày: “Em trai ruột mất tích mà cậu ta cũng không thèm quan tâm à?”
Lâm Xuân Chu có hơi kinh ngạc mà nhìn hắn, giọng điệu khắc nghiệt thật sự không giống với tính tình thường ngày của Hạ Chi Quân.
Trong ấn tượng của anh, hắn là một người rất biết cách giữ sự bình tĩnh, bất cứ chỗ nào cũng đều có thể khống chế tâm tình của bản thân rất tốt, sẽ không tùy tiện làm theo cảm tính nhưng hiện tại xem ra hắn có vẻ khá sốt ruột.
“Cậu ổn không đấy?” Lâm Xuân Chu thấp giọng hỏi hắn.
Thật ra Hạ Chi Quân biết mình có hơi thất thố nhưng chỉ cần nghĩ tới Hàn Sơn, cái cậu nhóc luôn nở nụ cười tươi rói xán lạn có thể sẽ biến thành một cỗ thi thể lạnh băng như Lí Đông Thụy, cả người hắn tựa như bị băng lạnh đông cứng.
“Không tốt lắm.” Hắn nắm tóc, “Tại sao lại là vụ án của Lục Tây Tây chứ, rốt cuộc cái vụ án quái quỷ này khi nào mới kết thúc vậy hả?”
Ba chữ “Lục Tây Tây” không đơn giản chỉ là đại diện cho một nạn nhân nữa, nó lại giống như cơn ác mộng với hắn, như một lời nguyền rủa ác độc.
Lâm Xuân Chu biết hắn không ổn lắm, nói khó nghe một chút thì hiện tại đối phương đang rơi vào rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD). Nếu Hàn Sơn thật sự xảy ra chuyện gì, có thể hắn sẽ thật sự sẽ bị ám ảnh cả đời.
“Hàn Chương chưa tới được là vì em ấy đang hỗ trợ cho bên Trung đoàn điều tra vụ án vợ Trình Vân Khai bị bắt cóc. Có thể Hàn Sơn cũng bị bọn đó bắt cóc, cũng là…” Lâm Xuân Chu nhìn lên bảng hiệu trên cửa ra vào, nhíu mắt nhìn dòng chữ “Bệnh viện thú cưng Công chúa nhỏ”, “Ông chủ của bệnh viện thú cưng này là Thẩm Khâu. Tôi đoán hắn chính là bạn trai của Lục Tây Tây, không hiểu tại sao hắn lại bắt cóc vợ của Trình cảnh quan.”
Hạ Chi Quân sửng sốt, hắn không ngờ còn có một người khác cũng đang mất tích. Chuyện này càng ngày càng mờ mịt, người yêu của Lục Tây Tây lại bắt cóc người nhà của cảnh sát, vừa khéo hai vị cảnh sát này đều từng tham gia vào điều tra vụ án bắt cóc Lục Tây Tây.
Việc lựa chọn con tin không thể nào chỉ là ngẫu nhiên được, hắn làm thế chắc chắn là có nguyên nhân. Đột nhiên trong đầu Hạ Chi Quân xuất hiện một suy nghĩ rất khó tin, suy nghĩ này khiến hắn phải sởn gai óc.
“Giận chó đánh mèo, hắn đang giận chó đánh mèo, hắn đang trả thủ!”
Chỉ có cách nghĩ này mới lí giải được vì sao hắn lại lựa chọn đối tượng là vợ Trình Vân Khai, hắn muốn Trình Vân Khai cũng cảm nhận được nỗi thống khổ như mình. Người yêu hắn đã chết rồi nhưng cảnh sát phụ trách vụ án của người yêu hắn lại sống an an ổn ổn. Hắn giận chó đánh mèo với bọn họ, hắn muốn trả thù bọn họ.
Đồng tử Lâm Xuân Chu hơi co rút, lời này của hắn đã giúp anh lí giải được tất cả những điểm không hợp lý.
Anh đè lên bả vai Hạ Chi Quân, ngón tay vô thức hơi dùng sức: “Ý cậu là, Thẩm Khâu cho rằng việc Lục Tây Tây chết là do lỗi của đám Hàn Chương à?”
“Khốn nạn!”
Trình Vân Khai nện một quyền lên mặt bàn, sắc mặt khó coi cực kì. Những người đứng quanh đấy đều nhìn gã nhưng lại không dám mở miệng an ủi. Hàn Chương dựa người lên tường, ngón tay kẹp điếu thuốc lá, làn khói trắng xám mờ ảo khiến người ta không thể thấy rõ vẻ mặt của y nhưng dựa vào thanh âm truyền tới, rất rõ ràng y cũng đang tức giận cực độ.
“Tên nhát cáy, dám bắt cóc em trai tôi!”
Năm phút trước, bọn bắt cóc lại gọi tới, yêu cầu hai người Trình Vân Khai và Hàn Chương phải cùng nhau mang 100 vạn tiền chuộc kia tới địa điểm đã được chỉ định. Hơn nữa không được mang vũ khí trên người, cũng không được phép đeo bất cứ thiết bị nghe lén nào hết. Nếu vi phạm, không dám đảm bảo con tin sẽ an toàn.
Di động Trình Vân Khai reo lên một tiếng, gã lập tức mở máy, phát hiện là tin nhắn gửi địa chỉ của bọn bắt cóc.
“Địa chỉ được gửi tới rồi!” Gã nhanh chóng đưa địa chỉ tới tổ kỹ thuật để định vị, lại nói với Hàn Chương, “Vợ tôi mang thai 8 tháng rồi, tôi không thể mạo hiểm cô ấy được. Tôi tính làm theo yêu cầu của bọn bắt cóc trước, sau đó dựa theo hoàn cảnh lúc đó mà hành động.”
Hàn Chương nhả ra một ngụm khói trắng xám, sau đó vứt đầu lọc thuốc lên mặt đất, giơ chân nghiền nghiền vài cái.
“Tôi không có ý kiến.” Y cũng nhìn về phía Thái Vĩ, người phụ trách chính của vụ án này, “Em trai tôi cũng chỉ mới 20 tuổi, không thể mạo hiểm thằng bé được.”
Thái Vĩ khoanh tay trước ngực, khó xử nhíu mày.
Tuy con tin rất quan trọng nhưng tính mạng của cảnh sát cũng quan trọng không kém. Ông không muốn thảm kịch của ba năm trước lại xảy ra lần nữa, kết cục đó không ai có thể chấp nhận nổi.
“Đã xác minh thân phận của bọn bắt cóc, rõ ràng Thẩm Khâu đang nhắm vào các cậu, hắn còn yêu cầu hai người các cậu đi giao tiền, tạm bỏ qua 100 vạn kia, chuyện này rất nguy hiểm.”
Lúc này, nhân viên kỹ thuật cũng vừa in xong bản đồ tình hình xung quanh địa chỉ lấy được từ bọn bắt cóc phát cho từng người.
“Địa điểm này nằm trong một khu dân cư mở rộng, là một khu dân cư đã tồn tại suốt 30 năm nay, người sống ở đây đều là những ông bà đã có tuổi. Trước khi hành động chắc là phải cho sơ tán người dân ở đây.” Một cậu cảnh sát nói, “Địa chỉ do bọn bắt cóc cung cấp nằm ở tầng cao nhất, 601, có thể bố trí tay ngắm tỉa ở nóc nhà của tòa nhà đối diện nhưng chỉ sợ bọn bắt cóc đã có chuẩn bị trước, tránh khỏi vị trí tại cửa sổ.”
Thái Vĩ trầm tư nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ. Trình Vân Khai lòng nóng như lửa đốt, thật sự không suy nghĩ thêm được gì nữa. Bọn bắt cóc yêu cầu 8 giờ tối nay phải giao tiền chuộc. Vốn Trình Vân Khai định lấy lí do khó gom tiền kịp để kéo dài thời gian nhưng đối phương hoàn toàn không quan tâm, tuyên bố nếu không đúng giờ thấy họ xuất hiện trước mặt hắn thì sẽ giết con tin ngay.
100 vạn này vốn chỉ là ngụy trang giống như vụ án của Lục Tây Tây mà thôi, cái hắn muốn vốn không phải là tiền!
Không thể để Dương Giai Dao xảy ra chuyện được, không chỉ vì đứa con trai còn chưa ra đời của gã mà còn là vì tương lai của gã nữa.
Trình Vân Khai cắn răng nói: “Con tin là người nhà tôi, tôi yêu cầu mọi người phải lấy con tin làm trọng! Phải làm theo lời của bọn bắt cóc, nếu không hắn sẽ giết con tin!”
Thái Vĩ nhíu nhíu mày, không dễ dàng thỏa hiệp.
Hàn Chương mở miệng nói: “Thái Vĩ, lần này chúng ta đã có sự chuẩn bị, cũng biết mục đích thực sự của đối phương là gì, sẽ không phạm lại sai lầm của ba năm trước. Xin ngài phê chuẩn cho chúng tôi hành động.”
Thái Vĩ do dự một lát, cuối cùng thở dài nói: “Được rồi, chỉ có thể làm thế thôi.” Trong thời gian quá ngắn cũng không thể nghĩ ra được có cách nào tốt hơn không. Ông vung tay, chỉ thị hành động: “Tổ A, các cậu phụ trách gom tiền chuộc; tổ B, các cậu phụ trách sơ tán người dân ở hiện trường đồng thời cùng cảnh sát khu vực tiến hành giăng dây cảnh giới; tổ C, theo tôi di chuyển lên xe đợi mệnh!”
Ba tổ cảnh sát hình sự và một tổ đặc nhiệm, bắt đầu khẩn trương hành động. Người dân đang sống trong tiểu khu được bố trí tới nơi an toàn, cả tiểu khu đều bị dây cảnh giới giăng khắp bốn phía. Tay súng bắn tỉa tùy thời đợi mệnh lệnh, thành viên của tổ A đã chuẩn bị xong tiền giao cho Trình Vân Khai và Hàn Chương bắt đầu hành động.
Thái Vĩ đi tới trước mặt hai người dặn dò: “Chúng ta sẽ tiến hành công tác nghe lén tại nơi đó, các cậu phải cẩn thận, không được sơ suất.”
Hàn Chương chợt cảm thấy mình như lại trở về cái đêm đó của ba năm trước, mọi thứ đều chồng khít lên nhau.
“Vâng!” Y cùng Trình Vân Khai giơ cánh tay phải lên, làm lễ chào Thái Vĩ. Sau đó cả hai cùng xuống xe, đi về phía tòa dân cư nọ.
Hàn Sơn nằm trong cái hòm nhỏ hẹp, trong đầu suy nghĩ miên man, cảm thấy mình có lẽ sẽ chết ở đây, cái hòm nhỏ này sẽ là nơi cậu nhóc bị chôn vùi. Cậu nhóc chưa bao giờ trải qua cảm giác như này, trong đầu tràn ngập sự hối hận, hối hận vì mình còn chưa hiếu kính với cha mẹ, hối hận không quan tâm Hàn Chương nhiều hơn, cũng hối hận sao mình lại khắc khẩu với Hạ Chi Quân làm gì.
“Nếu anh ấy biết mình chết, nhất định sẽ rất chật vật, nói không chừng sẽ tự trách bản thân sao lại cãi nhau với mình làm gì mất.”
Sự yên tĩnh rất đáng sợ, cậu nhóc không chịu nổi cảm giác này thế nên bắt đầu lầm bà lầm bầm.
“Nhưng thật ra chuyện này không thể trách anh ấy được, ai ngờ ông chủ mình lại là một tên biến thái chứ… Không biết cô gái đang mang thai kia như thế nào nữa, nhất định sẽ có người tới cứu cô ấy thôi…” Cậu nhóc không biết mình bị nhốt bao lâu rồi nữa nhưng đã có thể cảm nhận được cái cảm giác khó chịu vì dưỡng khí đang dần bị rút cạn, “Đau đầu ghê, chắc mình sắp chết rồi… Nếu ở đây có cây bút thì thật tốt, mình có thể viết di ngôn rồi…”
Hình như cậu nghĩ ra cái chủ ý gì đó, cậu nhóc giơ ngón tay lên đưa vào miệng cắn, kết quả cắn không đứt lại còn khiến bản thân đau tới mức suýt rơi lệ.
“Đau quá đi!” Cậu nhóc dùng móng tay cào vào tấm ván gỗ phía trên, “Có ai cứu tôi với… Làm ơn, ai đó hãy tới cứu tôi với… Tôi chưa muốn chết mà!”
Cậu nhóc bỗng nhiên không khống chế nổi nữa, bắt đầu gào thét, động tác cào lên tấm ván gỗ cũng trở nên điên cuồng hơn: “Ai đó cứu tôi với! Ba ơi! Mẹ ơi! Anh hai ơi! Có ai không, cứu em với! Hạ Chi Quân! Em còn chưa muốn chết mà! Em còn rất nhiều chuyện muốn làm mà!”
Ước mơ của cậu nhóc, tâm nguyện của cậu nhóc, từng nghĩ rằng nó sẽ dễ như trở bàn tay, bây giờ tựa như đều biến thành vọng tưởng.
Nỗi sợ chết dần dần chết mòn bao trùm lên người cậu nhóc, từng chút từng chút một đẩy cậu nhóc rơi vào đường cùng.
***
Cửa sổ phòng 601 đều bị dán băng dán đen kín mít, phòng ốc đơn sơ, hẳn là chỉ mở một cái bóng đèn lờ mờ ở trong phòng bếp. Trên chiếc bàn kê sát tường đặt màn hình theo dõi, gồm có 6 cái màn hình, mỗi màn hình tương ứng với một góc trong phòng.
Dương Giai Dao ngồi trên một cái ghế đã cũ nát, miệng bị băng keo dán chặt, tứ chi bị dây thừng buộc chặt trên ghế. Tóc tai hỗn loạn, trên mặt dính đầy nước mắt, sợ hãi nhìn người đàn ông mặt mũi lạnh lùng đang ở trước mặt.
“Mọi thứ sẽ xong sớm thôi.” Thẩm Khâu vén vài sợi tóc lòa xòa trước mặt cô, vén nó ra sau tai.
Hắn di chuyển ngón tay xuống dưới, dừng lại trên thiết bị được buộc trước ngực Dương Giai Dao. Thiết bị đó được làm từ mấy khối được bọc bằng màng plastic màu vàng cùng với bảng điện tử, giữa hai thứ đấy được nối với nhau bằng các đường dây rất phức tạp, chính giữa bảng điện tử gắn một thiết bị giống như máy trắc địa, bên trong chứa chất lỏng màu bạc. Trên bảng điện tử xuất hiện 6 con số màu đỏ, đang chậm rãi đếm ngược.
Dương Giai Dao nức nở, cả người khẽ run rẩy.
Ngón tay Thẩm Khâu đặt lên môi: “Suỵt, đừng khóc chứ, coi chừng nổ đó.”
Dương Giai Dao nghe vậy lập tức giống như bị cái gì đó chặn lại, yên lặng không động đậy nữa.
“Bạn gái tôi cũng từng sợ hãi như cô vậy, mong có ai đó sẽ tới cứu cô ấy. Nhưng chẳng có ai cả, cô ấy không đợi được. Cô ấy bị nổ chết, đến cả xương cốt cũng nổ tan tành, thi thể không thể nào nguyên vẹn!” Hắn giúp cô lau đi nước mắt đang không ngừng trào ra, tựa như một thân sĩ dịu dàng, “Chồng cô là người trong đội giải cứu lại có thể hoàn hảo không tổn thương trở về, dựa vào cái gì?”
Xem ra tinh thần của hắn không được ổn định lắm, khắc trước còn nho nhã lễ độ, giây sau đã thay đổi sắc mặt, hung ác nắm tóc Dương Giai Dao