Ba năm, nói dài thì nó hơn một ngàn ngày đêm, nói ngắn thì chỉ mới qua ba mùa hạ đông.
Năm tháng có thể xoa dịu nỗi bi thương nhưng lại không làm mất đi vết thương còn lưu lại trong lòng Lâm Xuân Chu và Hạ Chi Quân.
Hai người chỉ thấy nhau một lần, đó cũng là lần gặp duy nhất của bọn họ, là ở lễ tang của Lí Đông Thụy. Còn trước đó chỉ nghe về nhau từ miệng Lí Đông Thụy mà thôi.
Khi đó Lâm Xuân Chu mới từ tây nam gấp gáp trở về, mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, vali còn chưa kịp thả, vì muốn gặp mặt Lí Đông Thụy lần cuối.
Cuối cùng gặp thì vẫn gặp được, chỉ có điều là xa lạ quá anh không nhận ra được.
Lí Đông Thụy từng gọi điện thoại cho anh, nói chờ anh về sẽ mời anh một bữa cơm, muốn giới thiệu cho anh biết Hạ Chi Quân, còn nói để bọn họ tán gẫu một trận.
“Mày với cậu ấy rất giống nhau, mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD), rất nặng.”
Lâm Xuân Chu bất đắc dĩ nói: “Tao không bị OCD, đấy chỉ là thói quen thôi.”
Lí Đông Thụy nghe xong thì cười, nói: “Được rồi, dù sao tao cũng cảm giác hai người có thể nói chuyện với nhau được đấy. Chỉ có điều người cũng như tên, mày rất giống mùa xuân, nhưng mùa hè lại không hợp với cậu ấy, cậu ấy giống cuối thu hơn, rất lạnh lùng luôn.”
Ngày thứ ba sau khi hắn nói xong lời này thì hắn phải đi chấp hành nhiệm vụ bí mật, cuối cùng lại không trở về nữa.
Không ai biết Lí Đông Thụy đi chấp hành nhiệm vụ bí mật gì, cũng không ai biết, vì cái gì nhiệm vụ lại thất bại.
Người đi chấp hành nhiệm vụ trong đội đặc công của Lí Đông Thụy, không một ai còn sống sót trở về.
Thi thể của Lí Đông Thụy hoàn toàn không thể nhận ra được nữa, tứ chi bị phá thành từng mảnh nhỏ, di thể nhận được chỉ hoàn toàn dựa vào đối chiếu DNA. Trải qua một đợt chỉnh sửa mặt, tái nhợt mà quỷ dị, một chút cũng không giống với người anh em tốt mà anh chơi từ khi còn nhỏ, giống như có một tầng sương mù, cứ khiến người ta cảm thấy không chân thực.
Tất cả mọi người đều khóc ở lễ truy điệu, mẹ Lí Đông Thụy đau lòng khóc tới nỗi hôn mê bất tỉnh, nhưng anh ngược lại không khóc được.
Anh hi vọng hết thảy chỉ là trò đùa của Lí Đông Thụy mà thôi, đợi tới khi bị đẩy vào lò đốt, đối phương sẽ nhảy dựng lên nói “surprise”.
Đáng tiếc mãi cho đến sau cùng, tiếng “surprise” kia cũng chưa vang lên lần nào.
Giống như anh không thể rơi một giọt lệ nào, ở đây còn có một người nữa, là Hạ Chi Quân.
Hắn mặc đồng phục của kiểm sát viên, cách ăn mặc toàn thân trên dưới phải cẩn thận tỉ mỉ. Giống như lễ truy điệu này, chỉ là hắn có rất nhiều việc phải làm, đã cố gắng bỏ một chút thời gian để tới tham dự đưa tiễn một người bạn bình thường rồi. Chờ tham gia xong rồi, hắn lại lập tức trở về tiếp tục mà giữ vững chức vụ công tác của mình.
Kiểm sát viên phải lạnh lùng, mạnh mẽ, công chính nghiêm minh, hắn không thiếu cái nào cả.
Lần đó là lần đầu tiên Lâm Xuân Chu thấy hắn, quả thật rất giống như lời Lí Đông Thụy nói, là một người đặc biệt “lạnh lùng”, về phần hợp hay không hợp… bọn họ cũng chưa từng gặp lại nhau, cũng chịu thôi.
Nói thế nào cũng là xa cách từ lâu giờ mới có thể gặp lại, hai người lại có chung bạn cũ. Cục cảnh sát thật sự không phải là một nơi tốt để ôn chuyện, Lâm Xuân Chu thấy Hạ Chi Quân giống như còn có lời muốn nói vậy nên chủ động mời hắn đi ăn cơm.
Đã mời khách thì ít nhất cũng phải mời một nơi đàng hoàng một chút, chọn một nơi ngay trên con đường nổi tiếng của Giang thị, ăn đồ nướng.
Hạ Chi Quân mặc âu phục, thắt caravat, thật sự không hợp với môi trường xung quanh lắm.
Lâm Xuân Chu rót cho hắn một cốc trà lạnh, hỏi hắn có kiêng ăn cái gì không.
Hạ Chi Quân nói: “Không có.”
“Không có thì để tôi chọn.” Nói xong Lâm Xuân Chu cúi đầu nhìn vào menu bắt đầu chọn món.
Cảnh vật chung quanh rất ồn ào, hoặc có thể nói là náo nhiệt. Bạn bè, người yêu, người nhà, đồng nghiệp, đều đắm chìm trong không gian riêng của họ mà nói chuyện với nhau, không ai chú ý tới góc nhỏ bên này, vậy mà lại có một bàn “người xa lạ”.
“Không nghĩ tới sẽ gặp cậu ở đây đấy.”
Lâm Xuân Chu cầm bút ngừng một chút, không có ngẩng đầu: “Thuận tiện chăm sóc vợ chồng chú Lí.” Anh nói, “Tôi đã đáp ứng với Lí Đông Thụy, nếu cậu ấy có một ngày nào đó không về được, thay cậu ấy chiếu cố cha mẹ.”
Hạ Chi Quân nghe vậy biểu tình thản nhiên, nhìn không ra cảm xúc gì: “Cậu thật sự là anh em tốt với cậu ấy.” Giống như than thở, lại giống như xúc động.
***
Lương Bình lần này có thể thuận lợi phá án không thể không có công của Hàn Chương, vừa vặn Hàn Sơn vì sắp hết tiền sinh hoạt nên tới nhà anh nhóc ăn cơm ké, Lương Bình cứ như thế gọi cả nhóc cùng đi ăn. Ba người cùng xếp hàng ở quầy chờ, muốn ăn no phủ phê rồi mới về.
“Không đúng, vì bạn gái gã phát hiện ra gã là tên trộm nội y nên mới bị giết? Rốt cục người như thế nào mới có thể làm bạn gái gã chứ?” Hàn Sơn vừa đi vừa giống như con chim sẻ líu ra líu ríu hỏi không ngừng.
Lương Bình vừa định giải đáp, Hàn Chương ở một bên ho khan một tiếng, dùng ánh mắt cảnh cáo cậu không được nói quá nhiều.
Lương Bình cười hì hì: “Tôi chỉ nói với tên nhóc này mấy cái râu ria thôi, đảm bảo không đề cập quá nhiều vào nội dung chính đâu.”
“Anh ơi, chỉ cần thỏa mãn lòng hiếu kì của em thôi, em nhất định không nói chuyện này với người khác đâu!” Hàn Sơn một bên lấy lòng cười cười.
Hàn Chương nhìn bọn họ một lúc lâu, cũng không quá cứng nhắc nghiêm khắc, mặt không chút thay đổi đem tầm mắt dời đi, không thèm nói nữa, một mắt nhắm một mắt mở cho qua.
Vừa khéo, tầm mắt đang đảo quanh nhìn người nhìn cảnh thì lại thấy Lâm Xuân Chu.
Thực ra chuyện này chẳng có gì lạ cả, dù sao mọi người chỉ là đi ăn cơm thôi mà, nhưng người ngồi đối diện Lâm Xuân Chu lại… là kiểm sát viên?
Y đứng tại chỗ suy nghĩ một buổi lâu, Lương Bình thấy y không đi theo kịp, quay lại tìm y.
“Này, kia không phải là Hạ Chi Quân à?” Từ tầm mắt của Hàn Chương nhìn sang, cậu có chút kinh ngạc nói.
Hàn Chương hỏi: “Anh biết à?”
“Kiểm sát viên phụ trách vụ án của Chu Dương đó.” Lương Bình sờ cằm, “Tôi cứ nghĩ mãi tại sao anh ta lại cứ muốn gặp nhân chứng mãi, nhưng chưa gì đã đi, không lẽ là tới đây truy hỏi?”
Hàn Chương vừa nghe đối phương là kiểm sát viên phụ trách án kiện lần này lại càng kinh ngạc hơn.
“Đi, qua đó xem!”
Trong lòng có vài phần tò mò cùng muốn khám phá, Hàn Chương cầm lấy túi, đi nhanh tới bàn của hai người Lâm Hạ, phía sau Lương Bình gọi liên tục cũng không thèm dừng lại.
“Ây, thật đúng lúc, hai người ở nơi này ăn cơm à?” Hàn Chương không chút ngại ngùng trực tiếp đặt mông ngồi xuống, lộ ra hàm răng trắng tinh, nhiệt tình chào hỏi hai người bọn họ.
Lâm Xuân Chu cùng Hạ Chi Quân đều sửng sốt, người trước kinh ngạc vì y xuất hiện, người sau lại là vì không hiểu mà kinh ngạc.
Lâm Xuân Chu cũng coi như là phản ứng mau lẹ, giây tiếp theo đã tự điều chỉnh nét mặt trở lại bình thường.
“Hàn cảnh quan cũng đến đây ăn à?”
“Ừm, tôi cùng đồng nghiệp với em trai tới đây ăn, không ngờ thế mà lại gặp được hai người. Tôi thấy bàn của hai anh vừa vặn còn 3 chỗ trống, chúng ta ghép bàn được chứ?”
Lúc y nói chuyện, bọn Lương Bình cũng vừa vặn tới nơi.
“Anh, sao anh đột nhiên lại chạy đi như vậy chứ?”
Hàn Sơn mới đầu còn to tiếng ồn ào, sau lại thấy có hai người lạ mặt, biết có thể là bạn của anh trai nhóc nên lập tức ngậm miệng, bắt đầu giả bộ ngoan ngoãn.
“Tôi không ý kiến.” Lâm Xuân Chu nhìn Hạ Chi Quân, “Còn cậu?”
Hạ Chi Quân lúc này vừa vặn nhìn thấy Lương Bình, lại nghe Lâm Xuân Chu gọi người kia là Hàn cảnh quan, đoán hai người có quan hệ, đề nghị ghép bàn cũng không có gì không hợp lý, hắn cũng không thể không có đạo lý mà cự tuyệt.
Vì thế hắn nói: “Tôi không vấn đề gì.”
Hàn Chương nghe vậy nụ cười càng tươi hơn, cùng bọn Lương Bình ghép bàn lại nói chuyện, mau chóng ngồi xuống bắt chuyện với hai người kia.
Lương Bình cho dù không muốn ngồi cùng bàn với kiểm sát viên Hạ nhưng ván đã đóng thuyền, cũng chỉ có thể im lặng ngồi xuống.
“Hàn Chương, cảnh sát của đồn cảnh sát làng Đại học Bạch Ngọc, đây là em trai tôi Hàn Sơn.” Hàn Chương giơ ngang ngón tay, chỉ hướng thằng nhãi thỏ con Hàn Sơn.
Hạ Chi Quân hướng hai anh em gật gật đầu: “Hạ Chi Quân, kiểm sát viên.”
Mấy người họ đều tự giới thiệu qua một lượt, Lương Bình nhìn vào mắt Lâm Xuân Chu, lại nhìn sang Hạ Chi Quân, đoán một chút: “Hai người biết nhau?”
Cậu cũng chỉ là thuận miệng hỏi thế mà thôi, dù sao tất cả mọi người không thể nào quen hết được, đã ngồi cùng một bàn thì cũng phải có người khơi chuyện chứ.
“Tôi…” Hạ Chi Quân trong nháy mắt cảm thấy do dự không biết nên nói gì, hắn không muốn trước mặt người khác mà bàn tới chuyện của Lí Đông Thụy. Nhưng nếu không đề cập tới thì thật sự giữa hắn với Lâm Xuân Chu chẳng qua cũng chỉ gặp mặt qua một lần, lại không thể tránh thoát khỏi hiềm nghi.
Hắn không muốn để người khác biết được, hắn cùng với nhân chứng quan trọng trong vụ án mình phụ trách lại có quan hệ cá nhân.
“Thật ra hai chúng tôi cũng không hẳn được tính là quen biết gì.” Lâm Xuân Chu tỏ ra vô cùng thản nhiên, “Chỉ gặp qua một lần trong lễ tang của một người bạn, đây là lần thứ hai gặp mặt.”
Lương Bình cảm thấy được chính mình mở đầu xúi quẩy quá trời, hỏi một cái đã động tới vấn đề tế nhị rồi.
Không khí trên bàn lại một lần nữa rơi vào xấu hổ.
Hàn Sơn ho khan một tiếng, cảm thấy cứ như thế này không tốt lắm, xung phong nhận nhiệm vụ đưa tay cứu trợ Lương Bình.
“Lâm đại ca, em nghe anh Lương nói, người ở đối diện nhà anh là hung thủ hả?”
Hạ Chi Quân liếc ánh mắt sắc như lưỡi đao về phía Lương Bình. Lương Bình vuốt mặt, tâm gào thét, ôi tiểu tổ tông của tôi ơi, em sao lại bán sạch anh vậy hả!
Lâm Xuân Chu nói: “Ừm.”
Hàn Sơn xoa xoa cánh tay: “Vậy mà anh còn dám ở hả? Nhà đối diện là nơi xảy ra vụ án giết người đó.”
Nếu là nhóc, nhóc tình nguyện ra khách sạn ở chứ chả đời nào trở về đấy nữa, chung quy vẫn sẽ cảm thấy quỷ dị lắm đó.
Lá gan của Lâm Xuân Chu hiển nhiên to hơn của nhóc con, nói: “Dám chứ, oan có đầu nợ có chủ, nếu thật sự có quỷ thần, anh cũng không sợ chút nào cả. Chỉ có điều nếu chủ nhà có thể giảm tiền nhà thì càng tốt, thời này tiền nhà mỗi ngày một đắt.”
Lương Bình thầm đồng ý: “Nói không sai, giá phòng năm nào cũng tăng hết luôn.”
Hàn Sơn hỏi anh nhóc: “Anh, chỗ của anh chẳng phải vẫn còn một phòng trống hả?”
Hàn Chương vừa rồi đang thất thần, y cảm thấy Hạ Chi Quân nhìn rất quen mắt, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra đã gặp qua người ở đâu.
Y đang trầm tư, đột nhiên lại nghe thấy Hàn Sơn gọi mình.
“Anh? Anh có nghe em hỏi không đó!”
Hàn Chương khẽ hừ một tiếng: “Nghe!” Y nhìn về phía Lâm Xuân Chu, “Anh thuê không? Sẽ tính giá hữu nghị.”
Lâm Xuân Chu nhìn không ra y đang nói thật hay nói giỡn nữa, đành phải khách sáo nói: “Trước mắt hợp đồng thuê nhà của tôi vẫn chưa hết hạn, đợi hết thời hạn tôi sẽ tìm cậu.”
Kiểu này cũng giống như kiểu khách sáo “Khi nào rảnh sẽ mời cậu đi ăn cơm” vậy, người trưởng thành khi nghe sẽ hiểu được ý đó.
Đồ uống lạnh được đem lên trước, sau đó là xâu nướng, Hàn Chương nửa chừng có mấy lần muốn hút thuốc thì cảm giác được ánh mắt Lâm Xuân Chu nhẹ nhàng nhìn thoáng qua y. Y trong chốc lát có loại cảm giác như bị thầy giáo chủ nhiệm bắt được tại trận như hồi còn đi học, tay run lên liền đem điếu thuốc nhét trở về.
Trên bàn chỉ toàn tiếng của Lương Bình với Hàn Sơn, Lâm Xuân Chu tuy rằng cũng hay nói nhưng giọng nói của anh rất đặc biệt, vừa có tiết tấu lại vừa có phách, nhẹ nhàng chậm rãi nhưng lại hữu lực, không giống như hai người kia tranh cãi ầm ĩ.
Hàn Chương hớp ngụm bia, thỉnh thoảng chêm vào một hai câu. Hạ Chi Quân cùng mấy người bọn họ không thân quen mấy, nói rất ít chủ yếu là ngồi nghe. Nướng đồ ăn một hồi, trên bàn ăn coi như cũng náo nhiệt, không còn tẻ nhạt như lúc đầu nữa.
“Hạ đại ca, nếu, em chỉ bảo nếu thôi, anh khẳng định một người nào đó có tội, nhưng anh Lương…” Hàn Sơn đánh lên đầu vai Lương Bình, “Anh ấy không trình được đầy đủ chứng cứ xác thực, thậm chí chứng cứ trực tiếp không có hữu dụng, thì có thể cân nhắc tới chuyện công tố không?”
“Cậu nói gì thế? Cứ trực tiếp trở về điều tra lại thôi.” Hạ Chi Quân tuyệt đối không bận tâm lắm việc còn có đội trưởng đội cảnh sát hình sự Lương Bình ở đây, nói chuyện tương đối thẳng thắn: “Nhân viên kiểm sát phải luôn đặt pháp luật lên hàng đầu, không thể xử trí theo cảm tính được. Tôi không tin có người phạm tội hoàn mỹ đến mức không xảy ra sai sót gì được. Nếu tôi cảm thấy được chừng đó chứng cứ không đủ để buộc tội phạm nhân, tôi sẽ viết một phần đề cương điều tra ngược đầy đủ, giải thích rõ cần bổ sung chứng cứ xác thực gì theo danh sách, vạch rõ phương hướng điều tra, để cơ quan trinh sát có thể điều tra bổ sung.”
Hàn Sơn vẫn bướng bỉnh: “Nếu vẫn không tìm được chứng cứ hữu dụng thì sao?”
Khóe miệng Hạ Chi Quân cay nghiệt đè xuống: “Vậy khẳng định là cơ quan trinh sát không chiếu theo chỉ thị làm việc của tôi, chỉ làm qua loa cho xong.”
Lời nói này của hắn thật giống như đang công kích người khác, rất giống kiểu câu “Dưới trướng tôi toàn là lũ ngu” khiến cho người nói cảm thấy mình ưu việt. Lương Bình không nhịn nổi nữa, lông mi vừa dựng lên, đầu vai bên kia đã bị Hàn Chương mạnh mẽ chụp được, ấn cậu trở lại ghế.
“Đội trưởng Lương là ai? Lão du điều… Không phải, là một viên cảnh sát lão làng, sao lại có chuyện không chịu đi thu thập chứng cứ được chứ?” Hàn Chương hướng Hàn Sơn liều mạng khoe khoang, “Chỉ cần anh Lương của nhóc ra tay, án kiện chưa bao giờ bị trả lại nhé!”
Lương Bình cảm thấy có chút khoa trương: “Cũng không tới mức đó…”
Qua ba tuần rượu*, hầu hết mọi người cũng đã no rồi, Hàn Chương rốt cục nhìn không được ra gần WC hút thuốc.
* Ý muốn nói đã uống rất nhiều rượu.
Hàn Sơn cũng đi theo, chỉ có điều cậu nhóc thực sự là đi WC.
Hàn Sơn sau khi đi WC xong thì ra rửa tay, thấy anh nhóc còn đứng ở chỗ cũ nhả khói trắng, giống như sắp thăng thiên tới nơi rồi, chịu không được nữa mà lắc đầu.
“Anh!”
Hàn Chương hơi quay đầu lại, chỉ thấy Hàn Sơn như tên trộm