Mà khoan đã, cái tên Phong tổng mà Đường Doanh đang nhắc đến là ai chứ, mà nhìn ả ta lo sợ đến vậy, Kiều Mẫn Hi định lên tiếng phản bác lại, rằng cô và người đàn ông này không phải quan hệ đó, ngay khi vừa định mở miệng, cô liền cảm nhận được phần eo của mình đang bị anh ta bóp mạnh một cái!
Cố nén cơn đau nhìn cái tên Phong tổng này bằng mắt tức giận, nhưng anh ta lại làm vẻ mặt bình thản, nhìn cô cười dịu dàng nói, giọng điệu vô cùng sủng ái!.
"Em sao vậy, ai dám ức hiếp em sao, nói anh biết anh sẽ làm chủ cho em.
.
"
Đường Doanh nghe thấy vô cùng hoảng sợ, lúng túng ấp a ấp úng mà nói, ở cả thành phố này ai mà chẳng sợ cái tên Phong Vũ Thần này chứ.
Anh ta là người có thù tất báo, nợ một trả một trăm, nếu lỡ đắc tội với anh ta, ngay ngày mai Đường Thị sẽ có mặc trên tất cả các mặt báo lớn nhỏ với tiêu đề phá sản!
Trịnh Thị cũng sẽ vướng vào liên lụy, mặc dù rất không phục nhưng ả ta vẫn phải cố nhẫn nhịn, nếu không người chịu thiệt chắc chắn sẽ chỉ là ả mà thôi!
"Phong tổng ngài đừng hiểu lầm, chúng tôi là bạn cũ với nhau, chỉ là đang ôn lại chuyện cũ thôi,.
.
"
"Cô nói có đúng không Mẫn Hi! "
Phong Vũ Thần chỉ nhếch môi cười đầy khinh bỉ nhìn hai người trước mặt,!
"Tiểu Hi có phải vậy không, hửm.
.
"
Kiều Mẫn Hi có thể cảm nhận được người này không phải người dễ chọc vào, nhìn vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng của Đường Doanh thì cô có thể hiểu!
"Tôi mệt rồi, tôi muốn về, không muốn ở đây nhìn họ diễn kịch thêm nữa.
.
"
"Được anh đưa em về.
.
"
Phong Vũ Thần cởi áo, khoác lên người cô, ôm lấy bờ vai cô rời đi, chưa đi được mấy bước đã phải khựng lại vì lời nói của Trịnh Minh Hạo!
"Phong tổng cô ta chẳng phải hạng người tốt đẹp gì, anh vẫn nên cẩn thận chút, nếu không sẽ có ngày bị cô ta bỏ rơi đấy.
.
"
"Cô ta có thể vì tiền mà không ngại qua lại với đàn ông đã có vợ, anh đừng để vẻ ngoài ngây thơ của cô ta lừa.
.
"
Trịnh Minh Hạo muốn nói lớn cho Phong Vũ Thần biết con người thật của Kiều Mẫn Hi, không ngừng nói lời khó nghe này!
Ngay lúc này Kiều Mẫn Hi như không thể chống đỡ được nữa, bờ vai cô rung rung, nhìn vào mắt Phong Vũ Thần như muốn nói, cô không phải người như vậy, anh có tin không!
Phong Vũ Thần ngay lập tức hiểu được cô muốn nói gì, nhìn cô nở nụ cười dịu dàng!
"Cảm ơn Trịnh tổng đây đã nhắc nhở, Phong Vũ Thần tôi trước nay nhìn người chưa bao giờ lầm.
.
"
"Tôi không cần biết cô ấy có yêu tôi hay không, tôi chỉ cần biết là tôi yêu cô ấy, là báu vật mà cả đời này tôi muốn bảo vệ.
.
"
"Anh nên dành thời gian quản tốt cái miệng bên cạnh mình đi, tôi không muốn nghe cô