Cả hai vui vẻ dùng bữa với nhau, hết Phong Vũ Thần gấp thức ăn cho Kiều Mẫn Hi lại đến Kiều Mẫn Hi gấp thức ăn lại cho Phong Vũ Thần…
Bữa ăn diễn ra trong sự im lặng, chỉ có nụ cười hạnh phúc là kéo dài đến gần hết bữa tối…
Qua một lúc như nhớ ra chuyện quan trọng Phong Vũ Thần mới nhẹ nhàng lên tiếng…
“Ngày mai là chủ nhật, em có bận việc gì không…”
“Không mai em rảnh, có việc gì sao…”
Kiều Mẫn Hi không suy nghĩ gì nhiều ngay lập tức trả lời Phong Vũ Thần…
“Nếu không bận gì thì cùng anh đến một nơi…”
“Nhưng đi đâu chứ…”
“Đi rồi sẽ biết…”
“Nhưng em muốn biết…”
“Bây giờ thì không nói được…”
“Sao bây giờ lại nói không được chứ, vậy nếu ngày mai em không rảnh thì sao…”
Phong Vũ Thần đang chuẩn bị gấp thức ăn đưa lên miệng, nghe câu hỏi của cô thì chợt dừng đũa lại, nhìn về phía cô lạnh lùng nói một câu…
“Nếu em không rảnh, anh sẽ làm cho em rảnh…”
“Anh đã bảo trợ lý của em dời hết lịch trình của ngày mai vào hôm khác hết rồi…”
“Anh…”
“Mà này từ khi nào trợ lý của em lại nghe theo sự sắp xếp của anh vậy hả…”
Kiều Mẫn Hi không ngờ người chị mình tin tưởng nhất, lại nghe theo lời tên đàn ông này mà phản bội lại mình…
“Được lắm, Lina chị chết chắc rồi…” Kiều Mẫn Hi suy nghĩ trong đầu, vẻ mặt đầy hờn dỗi…
Phong Vũ Thần không trả lời mà chỉ mĩm cười đắc ý nhìn Kiều Mẫn Hi, mà hành động này lại làm cho Kiều Mẫn Hi càng giận dỗi nhiều hơn…
“Anh còn dám cười vậy hả, Phong Vũ Thần anh đúng là đáng ghét mà…”
Ngay sau đó Kiều Mẫn Hi với tay cầm lấy cái chén của Phong Vũ Thần kéo về phía mình, không cho anh tiếp tục dùng bữa…
“Em…có phải anh chiều em quá, nên em mới càng ngày càng to gan hơn rồi không…”
“Hứ…”
Kiều Mẫn Hi giận dỗi quay mặt về hướng khác…
“Đã ăn no chưa…”
Phong Vũ Thần nhìn Kiều Mẫn Hi bằng ánh mắt chẳng thề có ý gì tốt mà nói…
“Em no rồi, không ăn được nữa…”
Mặc dù vẫn còn đang giận dỗi nhưng khi nghe anh hỏi cô vẫn trả lời, mà cô không thề biết rằng câu nói này đã hại cô bị anh hành suốt cả buổi…
“Vậy được, bây giờ đến lượt anh…”
Ngay khi vừa nói xong, Phong Vũ Thần ngay lập tức đứng dậy một phát bế Kiều Mẫn Hi trên tay, thản nhiên đi về hướng phòng…
“Á Phong Vũ Thần anh làm gì vậy, mau thả em xuống ngay…”
Kiều Mẫn Hi giật hết cả mình với hành động này của anh mà la lên…
“Không buông, nếu em không ở yên anh không hứa chút nữa sẽ nhẹ nhàng với em đâu…”
Phong Vũ Thần mặc kệ người làm trong nhà đang nhìn cả hai, vỗ mông cô mấy cái…
Người giúp việc trong nhà đều đã quá quen với việc cả hai thường xuyên thân mật với nhau, nên cũng không mấy gì làm lạ…
“Hả, nhẹ nhàng là sao, anh đang