Kiều Mẫn Hi xoay người tỉnh dậy cũng đã là xế chiều, cả người mệt mỏi, cái eo đau nhức làm cô phải nhăn mặt, giận dỗi hét mắng Phong Vũ Thần một cái mới chịu đứng dậy rời khỏi giường…
“Phong Vũ Thần cái tên bi3n thái nhà anh, suốt ngày chỉ biết ức hiếp em thôi…”
“Đúng là cái đồ đáng ghét, ăn uống no say rồi bỏ mặc người ta vậy nè, đau quá…hix…”
Vào phòng tắm ngâm mình trong bồn nước ấm làm cô thoải mái hơn một chút, cơn đau phía dưới cũng đã dịu đi phần nào…
Còn ở bên ngoài, Phong Vũ Thần mặc dù đang tập trung làm việc, lâu lâu lại liếc nhìn camera trong phòng một cái…
Chứng kiến toàn bộ hành động vừa rồi của cô chỉ phì cười một cái, sau đó lại tiếp tục làm việc…
Trợ lý Lina mang báo cáo vào phòng cho Kiều Mẫn Hi nhưng lại chẳng thấy cô đâu cả, chỉ nhìn thấy Phong Vũ Thần một mình trong phòng…
“Phong tổng, Mẫn Hi đã đi đâu rồi, tôi mang báo cáo vào cho em ấy đây…”
“Cô cứ để ở trên bàn đi, cô ấy đang ở trong phòng ngủ…”
Trợ lý Lina nhớ lại nụ cười khi nãy của Phong tổng, lại nhìn vào phòng ngủ thì cũng như đã hiểu ra, cười thầm một cái rồi xin phép ra ngoài…
Bên này Kiều Mẫn Hi sau khi mặc váy áo chỉnh tề theo thói quen lại mở tủ lấy ra một hộp thuốc, lấy ra một viên cho vào miệng uống là không nghi ngờ gì…
Qua một lúc cô cũng chịu bước ra khỏi phòng, đi đến bên bàn làm việc ngồi xuống, không quên liếc xéo Phong Vũ Thần một cái…
Phong Vũ Thần nhìn thấy chỉ vui vẻ mĩm cười một cái, rồi mới lên tiếng…
“Trợ lý của em vừa đem báo cáo vào đấy, em xem đi…”
Kiều Mẫn Hi không trả lời mà chỉ nhìn vào bản báo cáo trên tay…
“Sao rồi, lại giận dỗi rồi hửm…”
“Không có…”
“Còn nói không, em xem mặt em nỗi đầy nếp nhăn hết rồi kìa…”
“Anh, còn không phải tại anh hết cả sao…”
“Phải phải tất cả đều là lỗi của anh, được chưa, anh xin lỗi vì đã không chịu kiềm chế…”
“Mà không phải lúc nãy em cũng rất hưởng thụ sao…”
Phong Vũ Thần bước đến bên cạnh ghé sát vào tai cô mà thì thầm…
“Anh…”
“Thôi được rồi, giờ anh dẫn em đi ăn, xem như chuộc lỗi được chưa…”
“Vậy thì được…”
Thật sự bây giờ Kiều Mẫn Hi cũng đang rất đói, vận động suốt cả buổi trưa như vậy, làm gì mà còn sức giận dỗi Phong Vũ Thần chứ…
Chỉ muốn ngay lập tức xuất hiện một bàn ăn thịnh soạn, để có thể lấp đầy cái bụng trống rỗng, đang không ngừng đánh trống kêu lên…“ọc ọc”…
Sau đó cả hai cùng nhau tan làm, cùng nhau dùng bữa tối với nhau, mỗi ngày đều trải qua khoảng thời gian vui vẻ với nhau…
____________________
Cứ tưởng cả hai sẽ cứ như vậy mà hạnh phúc bên nhau đến suốt phần đời còn lại…
Cả hai bên gia đình thông gia thường xuyên qua lại thân thiết với nhau, xem nhau như người thân, ba Phong với ba Kiều thường xuyên hẹn nhau đánh cờ…
Cho đến một ngày giông tố bất ngờ ập đến