“Được, anh sẽ không xen vào, em đừng kích động, em đang động thai sẽ ảnh hưởng đến đứa bé đấy…”
Kiều Mẫn Hi lúc này mới chịu bình tĩnh lại, dùng tay vuốt nhẹ lên cái bụng phẳng lì của mình, nơi đang có một sinh linh bé bỏng…
Trịnh Minh Hạo nhìn thấy cô kích động như vậy cũng rất lo lắng không dám nói thêm gì nữa…
Kiều Mẫn Hi được Trịnh Minh Hạo chăm sóc đến chiều tối thì mới xuất viện ra về…
Trịnh Minh Hạo lái xe đưa cô về đến biệt thự riêng của hai người, cẩn thận xuống xe mở cửa để cô bước xuống, đứng một lúc nhìn thấy cô bình an vào nhà thì mới lái xe đi…
Bên trong lúc này từ trên phòng nhìn xuống có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng vừa rồi, tuy có chút khó chịu trong lòng nhưng Phong Vũ Thần vẫn nở nụ cười…
Bây giờ người duy nhất có thể đem lại hạnh phúc cho cô chỉ có Trịnh Minh Hạo, Phong Vũ Thần đời này xem như nợ cô vậy…
Nếu có kiếp sau, anh nguyện làm trâu làm ngựa để bù đắp lại những gì mà kiếp này anh đã nợ cô, sau đó đi vào trong…
Bước vào phòng Lisa cả hai bắt đầu diễn một kịch, khiến cho cô thật sự chết tâm mà rời xa mình…
Kiều Mẫn Hi mệt mỏi đi về phòng, vừa đi ngang qua cầu thang đã nghe thấy tiếng r3n rỉ của người con gái…
Cả căn phòng tối om, cánh cửa hé mở ra như muốn để cô có thể nghe thấy, Kiều Mẫn Hi đau lòng ôm lấy một bên ngực trái mà khóc thầm…
“A…Phong tổng anh nhẹ thôi…”
“A… ưm… ưm…”
“Phong tổng vợ anh bỏ nhà đi anh không lo lắng sao,…”
“Mặc kệ cô ta, bây giờ anh chỉ muốn em thôi…”
“A… dẻo miệng thật… ưm…”
Kiều Mẫn Hi đau lòng chạy vào phòng khoá chặt cửa lại, ngồi gục xuống sàn nhà, khóc nức nở…
Phong Vũ Thần đứng bên trong nhìn thấy Kiều Mẫn Hi đau lòng như vậy cũng rất khó chịu, tim anh như bị ai thắt chặt lại, đau đớn không kém…
“Phong tổng, đây là đoạn ghi âm vừa rồi…”
“Xoá đi…”
“Vâng…”
Sau khi nói xong thì đi thẳng về phòng khách, một mình làm bạn với rượu suốt đêm…
Kiều Mẫn Hi sau khi suy nghĩ suốt cả một đêm, cũng đã thông suốt, có lẽ bây giờ mọi thứ đã không thể cứu vãn được nữa rồi…
Việc mà cô ghét nhất là phản bội, anh cũng đã làm hết cả rồi, vậy bây giờ cô còn ở lại đây để làm gì nữa, nếu để anh phát hiện cô đang mang thai có khi sẽ nguy hiểm cho đứa bé…
Vì đứa bé trong bụng cô phải rời khỏi nơi này, mãi mãi cũng không để anh tìm thấy, lập tức lấy lại tinh thần sắp xếp quần áo cho hết vào vali…
Đặt bút kí tên lên tờ giấy ly hôn, không quên tháo chiếc nhẫn trên tay đặt xuống bàn, trước khi đi lưu luyến nhìn lại căn phòng lần nữa rồi mới rời đi…
Kiều Mẫn Hi không tự lái xe đi, vì cô muốn ra đi trong âm thầm không để ai biết mình đi đâu, cô kéo vali ra đến đường thì gọi taxi…
Trên xe Kiều Mẫn Hi lấy điện thoại ra soạn một đoạn nhắn tin sau đó gửi đến cho Kiều Thiên…
“Tiểu Thiên chị có việc phải đi xa