Khách điếm Đồng Phúc.
"Thiếu gia...... Thiếu gia, đừng chạy lung tung, trên mặt đất đều là tuyết, cẩn thận trượt chân......"
Theo tiếng la, một nam hài vô cùng xinh xắn như được tạc từ ngọc thạch chạy tung tăng trên cầu thang gỗ, thoáng một cái cậu bé đã chạy ra khỏi khách điếm. Theo sau nam hài là một thị nhân mặc y phục màu xanh nhạt, vẻ mặt vô cùng lo lắng, dáng vẻ như muốn giữ chặt cậu bé phía trước, lại như không dám.
"Tiểu An Tử, xem này, đây là tuyết......Nhìn kỹ đi...... Đúng là không uổng công mà, ôi, còn rất là lạnh nữa......"
Nam hài nhìn thấy tuyết thì vô cùng vui vẻ, thấy những dấu chân của mình in trên đấy, mừng rỡ cười ha ha, lại tò mò ngồi xổm xuống, cấu, cào một mảng tuyết, cảm giác lạnh như băng thấu da thịt làm cậu phấn khích, cảm thấy được như thế này vô cùng mới mẻ thích thú, nên bèn ngồi phịch xuống nền tuyết.
"A, thiếu gia...... Thiếu gia...... Mau đứng lên, trên mặt đất lạnh lắm, cẩn thận cảm lạnh......"
Tiểu An Tử nhanh tay nhanh chân kéo nam hài từ trên tuyết đứng dậy, nhưng đã muộn mất, quần áo của cậu bé từ trên xuống dưới đã dính đầy tuyết, tuyết hoà vào trong áo, tan thành nước, tạo thành một mảng đỏ sậm vô cùng nổi bật trên người cậu bé, vô luận Tiểu An Tử có phủi mạnh như thế nào, cũng đều phủi không sạch được vết nước ấy.
Đang chơi vui thì bị phá ngang, khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn của cậu bé trầm xuống, tay vỗ nhẹ lên mặt Tiểu An Tử.
"Ngươi làm đau ta!"
"Thiếu, thiếu gia...... Tiểu An Tử biết sai...... Biết sai......"
Quỳ gối trên mặt tuyết, Tiểu An Tử sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Vị tiểu tổ tông này ở trong nhà được lão thái gia, thái phu nhân cùng phu nhân sủng ái, luôn luôn kiêu ngạo bướng bỉnh, ngày thường muốn gì được nấy, nói cái gì thì chính là cái đó, ai dám làm trái lời cậu, chỉ cần tiểu tổ tông hướng lão thái gia hoặc là thái phu nhân cáo trạng, thì bản thân người đó chỉ còn cách "được ban thưởng" mấy chục đại trượng.
"Nếu biết sai rồi, ngươi còn quỳ làm cái gì? Từ lúc sinh ra tới giờ bổn thiếu gia chưa từng nhìn thấy tuyết, hôm nay muốn hảo chơi một chút, cấm ngươi không được ngăn cản, có nghe thấy không?"
Nam hài làm ra vẻ ông cụ non nói, một bàn tay mô phỏng động tác của người lớn sờ sờ cằm, nhưng cu cậu cũng chỉ mới bảy, tám tuổi, làm gì có râu để mà vuốt, mà sờ chứ, chẳng biết cu cậu học ở đâu động tác này, tự thấy thú vị, nói xong thì hì hì cười ra tiếng.
"Dạ, dạ phải ạ....." Tiểu An Tử gật đầu như đang giả cối, lúc ngẩng đầu lên nhìn thì nam hài đã chạy xa cách hắn mười bước, vội vã bước theo cu cậu, môi mấp máy hồi lâu mới thật cẩn thận nhắc nhở: "Thiếu gia...... Ngài bớt chơi đùa một chút a, bằng không lão gia tỉnh dậy, phát hiện ngài không ở trong phòng, sẽ lại tức giận đấy."
Nam đồng trước mặt ngừng lại, trên khuôn mặt phấn bạch đã nhiễm sắc hồng, chợt đanh mặt lại nhìn, tỏ vẻ không sợ sệt gì mà nói: "Cha không phải vẫn chưa rời giường sao, ngươi sợ cái gì? Đến lúc đó cha có đánh thì cũng đánh mông của ta, cũng không phải mông của ngươi."
Tiểu An Tử vẻ mặt đau khổ, không dám nói cái gì nữa, nhưng trong lòng thì lại đang rủa thầm: "Lão gia sẽ không đánh mông của ta, nhưng...... Quay đầu lại sẽ có lão thái gia, thái phu nhân, phu nhân đánh mông của ta, hơn nữa......Lúc lão gia nổi giận...... So với đánh đòn còn khiến kẻ khác sợ hãi a!"
Nam hài tuy rằng trong lòng quả thật có chút sợ hãi phụ thân, nhưng xưa nay cu cậu đã quen được nuông chiều, tính tình có chút vô pháp vô thiên, hơn nữa đây là lần đầu tiên được nhìn thấy tuyết, bốn bề đều là một mảnh trắng xoá, mà khi dẫm chân lên tuyết thì đều phát ra âm thanh "tí tách", nghe thích tai vô cùng.
Chỉ chốc lát sau, cậu liền quên sự sợ hãi đối phụ thân, toàn tâm toàn ý để tâm tới đám tuyết kia, trong chốc lát sờ sờ, trong chốc lát nắm nắm, trong chốc lát lại đá đá lớp tuyết trên mặt đất, trong chốc lát lại nắm lên một phen tuyết hướng không trung mà ném, nhìn thấy tuyết bay lên cao rồi lại rơi xuống, cậu khanh khách cười không ngừng, dẫn tới không ít người trên đường nhiều phen chú y, thấy một đứa bé xinh xắn như tạc, đều lộ ra ý cười, cũng không biết là con cái nhà ai, nhưng lại đáng yêu như vậy.
Nam hài chơi một trận, thấy có chút không thú vị, một người chơi không có ý nghĩa, kêu Tiểu An Tử lại chơi cùng cậu, ai ngờ Tiểu An Tử mở miệng ra đều là mấy lời linh tinh tuyết trơn lắm, tuyết lạnh lắm, coi chừng bị cảm, cẩn thận kẻo ngã, mấy lời này làm cho nam hài ghét vô cùng, càng thấy vô vị hơn, dời mắt sang chỗ khác, lại vừa vặn nhìn đến chỗ góc tường có một tiểu hài tử cũng lớn tương đương cu cậu, tay cầm cái chén bể, đang khóc lóc.
"Đại thúc......Đại thẫm...... Đại ca...... Đại tỷ...... Xin thương xót, cho chút cơm......"
Những lời tiểu hài tử kia nói, nam hài nghe xong trong chốc lát, tò mò chạy tới, đứng trước mặt tiểu hài tử, nói: "Uy, ngươi đang làm cái gì?"
"A?" Tiểu hài tử ngẩn người, nhìn đến đứa trẻ cũng bằng tuổi mình, vênh váo tự đắc đứng ở trước mặt, quần áo trên người tuy rằng đã thấm ướt, nhưng nhìn qua thật là dày, nhất định thực ấm áp. Tiểu hài tử bĩu môi, ám thóa một tiếng: "Phi, thiếu gia con nhà giàu."
Đứa nhỏ này, chính là Đường Dịch.
Trong lòng dù có một chút xem thường thằng ranh nhà giàu kia, nhưng trên mặt Đường Dịch lại hoàn toàn không biểu lộ như thế, mắt chớp chớp, nước mắt liền rơi xuống, đôi tay bẩn vội ôm lấy chân nam hài.
"Thiếu gia ca ca...... Xin thương xót, cho ta xin chút cơm...... Ta vài ngày rồi không có cơm ăn, đói...... Ô ô ô......"
"Vài ngày không ăn cơm?"
Nam hài sửng sốt, không tự chủ được sờ sờ bụng, có chút cảm giác đói đói. Ngày hôm qua ngồi một ngày trên xe ngựa, nhìn tuyết rơi bên ngoài, hưng phấn quá ban đêm lăn qua lộn lại ngủ không được, sáng sớm liền đứng lên, chuồn ra ngoạn tuyết, điểm tâm cũng chưa ăn qua, hiện tại đúng là hơi đói, trên người cũng không có khí lực, kia nếu vài ngày không ăn cơm, không phải sớm đói chết, ngay cả đường cũng đi không nỗi sao?
"Ta cũng đói bụng, đi, ta mang ngươi đi ăn cơm, nhưng cơm nước xong, ngươi phải vọc tuyết với ta mới được."
Đường Dịch trước mắt sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra thần tình tươi cười.
"Cám ơn thiếu gia ca ca, cám ơn thiếu gia ca ca!"
Hắn trong lòng lại âm thầm nói: "Ai cùng ngươi vọc tuyết, phụ thân còn chờ ta trở về! Ai, phụ thân ho khan càng ngày càng nghiêm trọng, đại phu nói...... Phải dùng dược quý thực đắt tiền, mới có thể chữa được bệnh của phụ thân."
Nghĩ như vậy, ánh mắt Đường Dịch liền dừng ở chiếc kim khoá trên cổ nam hài. Món đồ này...... Nhìn cũng rất đáng giá.
"Thiếu gia......" Tiểu An Tử ở một bên lo lắng, "Sắc trời không còn sớm, chúng ta mau trở về đi, nếu không lão gia......"
"Ba!" Nam đồng xoay người giáng cho Tiểu An Tử một cái tát.
"Nơi này bổn thiếu gia lớn nhất, đừng có lấy cha ra hù ta."
Vị tiểu tổ tông này cảm thấy ở trước mặt người khác mà bị Tiểu An Tử nói như thế, cảm thấy vô cùng mất mặt.
"Đi, ta mang ngươi đi ăn cơm." Cậu kéo tay Đường Dịch, nửa điểm cũng không ngại bẩn, vừa đi vừa nói: "Ngươi tên là gì?"
"Ta gọi là Đường...... Ách...... Ta gọi là Thang Thang......" Nếu đã có ý đồ riêng, tên thật tự nhiên không thể nói. Đường Dịch tuổi tuy nhỏ, nhưng nội tâm thì không nhỏ chút nào.
"Thang Thang?"
"Ân...... Ta rất thích uống canh, cho nên kêu Thang Thang......" (Thang Thang = canh nóng)
"Ha ha ha...... Như thế ta sẽ gọi cho ngươi một bát canh thật lớn cho ngươi uống...... Nhớ kỹ, ta gọi là Trầm Bất Vi, chính là đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm gọi là bất vi...... Trầm Bất Vi......"
Hai tiểu oa nhi tay nắm tay, càng nắm càng chặt.
--ooo--
"Tiểu Lộc Tử, giờ nào?"
Khách điếm, Trầm Đông Quân được đỡ ngồi dậy, ánh mắt cứ nhìn phía trước, nhưng không có tiêu cự. Vốn quen với bóng tôi, thời gian đối hắn không có ý nghĩa gì.
"Bẩm lão gia, đã là giờ Thìn canh ba." (9h sáng)
Hầu hạ Trầm Đông Quân đã bảy, tám năm, Tiểu Lộc Tử sớm nắm rõ được thời gian, bưng tới chậu nước ấm cho lão gia rửa mặt, chẳng nói nhiều lời, Trầm Đông Quân liền tỉnh ngủ hẳn.
"Ân......"
Không nhẹ không nặng ừ một tiếng, Trầm Đông Quân chuẩn bị xuống giường, Tiểu Lộc Tử chạy nhanh lại đỡ lấy hắn, giúp hắn khoác áo, sau đó rửa mặt chải đầu, gương mặt tuấn mỹ chẳng khác gì tiên nhân nhanh chóng được hé lộ, ngũ quan mi vũ, mơ hồ cùng với Bất Vi có bảy, tám phần tương tự, dù là người không biết chuyện, nhìn vào cũng biết họ là phụ tử.
Chính là...... Trầm Đông Quân chỉ cần giơ tay nhấc chân, đều hiển hiện ra phần bá đạo, sắc bén, dĩ nhiên cùng với Trầm Bất Vi kiêu ngạo không thân thiết lắm, cũng khó trách Trầm Bất Vi ai cũng không sợ, ngoại trừ người cha này.
Rửa mặt chải đầu xong, chính là tới giờ ăn. Nhổ ra nước xúc miệng Tiểu Lộc Tử mang đến, ngồi xuống trước bàn cơm, Trầm Đông Quân nhướng mày, một cỗ không khí sắc bén ngột ngạt liền hiện diện.
"Bất Vi đâu?"
Tiểu Lộc Tử nhanh trả lời: "Thiếu gia sáng sớm liền rời giường, muốn tới xem ngài, Tiểu An Tử sợ thiếu gia làm phiền ngài nghỉ ngơi, liền dẫn thiếu gia đi ra ngoài ngoạn, phỏng chừng cũng sẽ nhanh trở lại."
Trợn tròn mắt nói dối, không phải Tiểu Lộc Tử to gan lớn mật, mà là bớt được chuyện nào hay chuyện nấy, lão gia sinh khí, đánh thiếu gia, quay đầu lại kẻ chịu khổ chính là bọn hạ nhân hắn, chối được thì cứ chối, dù sao Trầm Đông Quân cũng không nhìn thấy, tự nhiên cũng không phát hiện ra cái gì.
Nhiệt độ trong phòng nháy mắt lại giảm xuống vài phần. Đôi mắt không có tiêu cư của Trầm Đông Quân, sâu như vực không nhìn thấy đáy, bên ngoài trông rất bình tĩnh nhưng ẩn chứa tức giận mãnh liệt vô cùng.
"Ba!"
Chiếc đũa trong tay Trầm Đông Quân gãy đôi.
Mọi người đều xem thường hắn là một người mù, lời nối dối như thế mà cũng dám mang ra hồ lộng hắn. Hừ, hắn mắt mù, tâm không mù.
"Dọn xuống đi." Ném chiếc đũa đi, Trầm Đông Quân lạnh lùng phân phó.
"Chính là lão gia... ngài...... Một miếng đều chưa có ăn......"
"Bảo ngươi dọn liền dọn, dong dài cái gì, cút!"
Trầm Đông Quân chợt tức giận làm cho Tiểu Lộc Tử thân tại đây nhưng cứ như đang toạ tại nơi đại hàn lạnh lẽo, không dám nhiều lời, nhanh chóng mang một bàn đầy thức ăn dọn đi.
Kỳ thật Trầm Đông Quân tính tình hỉ nộ vô thường, hắn sớm đã thói quen. Nhưng mỗi khi nhìn thấy biểu tình tức giận của lão gia, hắn đều có cảm giác bản thân bị một ngọn thái sơn đè lên người vậy, thật là vô cùng khổ sở, nếu không phải vì hầu hạ Trần Đông Quân đã lâu, hắn đã mau đổi ông chủ rồi.
"Bất Vi muốn đi xem tuyết."
Ngay khi Tiểu Lộc Tử vừa bước được một chân ra cửa, thanh âm Trầm Đông Quân ở phía sau nhẹ nhàng phát ra. Quần áo Tiểu Lộc Tử lại thấm ướt thêm một tầng.
"Lão, lão gia......" Hắn lúc này mới hiểu được Trầm Đông Quân vì cái gì đột nhiên phát giận, mặt bị doạ đến không còn hột máu.
Trầm Đông Quân lại nói tiếp: "Bất Vi từ nhỏ sinh trưởng ở Lĩnh Nam, chưa từng nhìn thấy tuyết, tiểu hài tử khoái mới mẻ mê chơi cũng không có gì đáng lo, ngươi thu dọn xong thì quay lại, theo ta ra ngoài một chút......"
"Dạ, lão gia......" Tiểu Lộc Tử lau lau mồ hôi, vội vàng lui ra.
Trầm Đông Quân mò mẫm đi đến cửa sổ, đẩy ra cửa, một cỗ gió lạnh đập vào mặt, vẻ mặt hắn cũng trở nên tối đi. Đã bao nhiêu năm? Một lần nhìn thấy tuyết, hắn chỉ sợ so với Bất Vi cũng nhiều không hơn bao nhiêu lần
Tiểu Lộc Tử rất nhanh đã trở lại, cẩn thận đỡ Trầm Đông Quân đi ra khách điếm.
Vào giờ này, người ra vào khách điếm rất nhiều, phần lớn là khách nhân từ xa bị đại tuyết vây ở chỗ này, nhìn thấy Trầm Đông Quân gương mặt tuấn mỹ chẳng giống phàm nhân, không khỏi nhìn vài lần, phát hiện người xuất sắc như vậy lại bị mù, đều phát ra tiếng thở dài nuối tiếc.
Trầm Đông Quân thính lực thật tốt, dù là tiếng thở dài rất nhỏ, hắn cũng có thể nghe được rõ ràng, một chân chưa bước ra khỏi đại môn khách điếm, sắc mặt hắn liền vô cùng âm trầm, hắn cũng không phải là hầu tử (khỉ) cho người ta tùy ý xem xét.
"Tiểu Lộc Tử, trở về phòng."
Cúi đầu nói, không thể đè nén xuống cảm giác phẫn nộ, Tiểu Lộc Tử trong lòng than thầm, cũng không dám làm trái, nhanh giúp Trầm Đông Quân trở về phòng, vừa mới ngồi xuống, liền nghe được bên ngoài phòng một trận tiếng bước chân.
"Cha...... Cha......" Trầm Bất Vi tiến vào, bổ nhào vào lòng Trầm Đông Quân "Tức chết ta, tức chết ta......"
"Ngươi lại gây chuyện?" Tay Trầm Đông Quân đặt trên đầu Trầm Bất Vi sờ sờ, biểu tình trên mặt nhu hòa hơn rất nhiều.
"Cha, ta nào có gây sự!" Trầm Bất Vi bỉu môi, vừa tức vừa vội nói: "Ta bị người khi dễ, cha...... Người mau gọi người tìm Thang Thang cho ta đi, ta phải dạy dỗ hắn.... Tức chết ta......"
"Thang Thang là ai?" Trầm Đông Quân hỏi.
"Là kẻ lừa đảo...... Tiểu lừa đảo...... Ta hảo tâm mới hắn ăn cơm...... Hắn...... Hắn cư nhiên...... trộm...... trộm......"
Nói đến một nửa, Trầm Bất Vi đột nhiên nghĩ đến cái gì, lời sau đó định nói vội nuốt ngược vào bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại. Chuyện kim khóa bị trộm không thể để cho phụ thân biết, đây là trường mệnh khóa, là phụ thân trước đây cho cậu, hiện tại bị trộm, phụ thân sẽ nóng giận, sẽ đánh mông cậu.
"Hắn trộm của ngươi cái gì?" Trầm Đông Quân ánh mắt mị lên, phía sau khuôn mặt tuấn mỹ ẩn chứa sự cường bạo, bắt đầu tản mát ra hơi thở nguy hiểm.
Trầm Đông Quân nhìn đáng sợ vô cùng, đừng nói Tiểu An Tử, Tiểu Lộc tử, ngay cả tiểu chủ nhân Trầm Bất Vi không sợ trời không sợ đất, cũng không tự chủ lui ra phía sau hai bước, trong lòng đã bắt đầu hối hận nhất thời xúc động chạy tới cùng Trầm Đông Quân cáo trạng, cậu chỉ là muốn tìm ra tiểu lừa đảo Thang Thang kia, hảo hảo giáo huấn một chút, cũng không muốn hại chết nam hài đã cho cậu hảo cảm, dù sao...... Lớn như vậy, chỉ có cậu khi dễ người ta, chưa từng có người dám khi dễ cậu, ngẫm lại thật cũng rất mới mẻ.
"Cha...... Không có...... Không có trộm cái gì, là trộm đi...... Đối, là trộm đi...... Thang Thang đáp ứng chơi tuyết với ta, thế nhưng hắn lại bỏ đi..... Cha, ta đã không tức giận nữa, người cũng không cần tức giận được không? Ta sợ......"
Trầm Đông Quân nếu dễ bị lừa như vậy, hắn đã không là Trầm Đông Quân.
Bất kì ai từng gặp qua hắn, gây chuyện với hắn, lừa gạt hắn đều biết rằng kẻ có thể bảo trụ địa vị Lĩnh Nam thủ phủ "Hạt nhãn Tu La" (Tu la mắt mù) không phải chỉ có hư danh.
"Tiểu An Tử, ngươi nói."
Mắt Trầm Đông Quân xoay chuyển, tuy rằng biết rõ hắn