Đi khỏi nhân kì đường không xa, An Hoà vô cùng bực mình, Trầm Bất Vi lại sôi nổi lôi kéo nàng, nói muốn dẫn nàng đi xem giả sơn xinh đẹp trong Trầm viên. An Hoà phiền lòng, vô ý vung tay tát tiểu tử một cái.
Tiểu tử bị đánh đến choáng váng, An Hoà giật mình, ngẩn người... không chịu giải thích, tiểu tử ôm mặt, vừa chạy vừa khóc.
Đường Tấn vừa uống súp vừa bị Đường Dịch nhìn chằm chằm, mới uống được một nửa, chợt nghe tiếng khóc từ bên ngoài vọng đến, đang thắc mắc không biết tiếng khóc của ai, Trầm Bất Vi đã chạy ùa vào, lao thẳng tới Đường Dịch, ôm lấy Đường Dịch nhỏ bé, đem nước mắt nước mũi toàn bộ lau trên áo Đường Dịch.
"A, bẩn chết được, bẩn chết được......" Đường Dịch bất ngờ không kịp phòng bị, trên người đã dính đầy nước mũi, nhất thời tức giận giơ chân, một phen muốn đạp Trầm Bất Vi ra xa, không ngờ tiểu tử kia ôm quá chặt, đẩy mãi cũng không chịu rời.
"Thiếu gia, ai đánh ngươi?"
Vẫn là Đường Tấn thận trọng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy mảng sưng đỏ in năm dấu tay trên gò má Trầm Bất Vi, nhất thời kinh hãi, ai dám đánh thiếu gia Trầm viên?
Trầm Bất Vi đang vô cùng ủy khuất, nghe được có người hỏi, cậu khóc còn lớn hơn trước.
"Biểu cô...... Biểu cô đánh ta...... Ô ô...... Biểu cô không nói lý lẽ....."
Đường Tấn vừa nghe đã rõ, là quận chúa điện hạ đang ngụ tại Trầm viên hạ thủ, đối với hành động đánh người này của An Hoà, Đường Tấn cảm thấy bất mãn, nhưng đối phương thân là quận chúa hoàng gia, y không tiện bình phẩm, chính là...... Ra tay cũng thật quá nặng, nhìn dấu ấn hằn sâu trên gò má Trầm Bất Vi, Đường Tấn vội vào phòng lấy chiếc khăn trắng đã thấm nước giếng, đắp lên khuôn mặt sưng đỏ của Trầm Bất Vi.
Nước giếng tuy rằng mát lạnh, nhưng cũng không phải nước đá, ít hiệu quả hơn, nhưng vẫn giảm bớt cảm giác sưng tấy. Tiểu tử kia hấp hút cái mũi, tiếng khóc cũng nhỏ dần.
Đường Dịch thừa dịp Trầm Bất Vi đắp khăn, giãy ra, vươn một ngón tay quẹt mũi, nói: "Xấu hổ quá đi, bị người ta tát một cái liền khóc thành như vậy, cũng không phải chưa từng bị cha mẹ đánh qua, ngươi xem cha ta đánh mông ta ấy, như vậy mới gọi là dữ dội a!"
Lời an ủi của Đường Dịch hoàn toàn vô tác dụng, ngược lại còn khiến Trầm Bất Vi khóc lớn hơn: "Ta, ta chính là không có cha mẹ đánh ta đó thì sao nào!"
"Cái gì?" Đường Dịch thấy lời an ủi không công hiệu ngược lại như chạm vào vết thương trong lòng Trầm Bất Vi, nhất thời giật mình nói lắp, "Sao, như thế nào lại không có cha mẹ đánh chứ! Trầm lão gia không phải là ngươi cha sao!"
Đang khóc thút thít bỗng trở thành khóc tức tưởi, Đường Dịch đứng một bên sợ tới mức trợn mắt há mồm, ngây ngốc khuyên giải an ủi nửa ngày, vẫn là Đường Tấn lợi hại, lấy thuốc mỡ ra xoa, mới khuyên được tiểu tử kia ngừng khóc.
Tiếng khóc trời long đất lỡ của tiểu tử kia cuối cùng cũng tạm ngừng, nguyên lai thân sinh cha mẹ của cậu là đại ca và đại tẩu của Trầm Đông Quân, khi cậu hai tuổi đã gặp chuyện không may mất đi, Trầm Đông Quân lại không muốn cưới vợ, liền nhận cậu làm con nối dõi. Trầm Đông Quân cùng nhị vị nhân gia mặc dù thương cậu, nhưng nói thế nào thì cậu vẫn là đứa trẻ không cha không mẹ.
Đường Dịch ở bên nghe được sự tình, lại nghĩ tới mẫu thân mình, hắn cũng khóc, vội choàng tay ôm lấy Trầm Bất Vi đang thút thít.
Ôm nhau khóc hồi lâu, Đường Dịch là người đầu tiên ngừng khóc: "Đừng, đừng khóc nữa, ta đem cha ta chia cho ngươi một nửa, tuy rằng cha ta lúc đánh mông ta cũng sẽ phạt ngươi chép 《 Tam Tự kinh 》, nhưng cha ta là người cha tốt nhất trên đời!"
Trầm Bất Vi sau khi khóc đủ rồi vội lau nước mắt bĩu môi nói: "Ta không có cha, nếu không ta cũng đem cha ta chia cho ngươi một nửa...... Không đúng, cha ta sớm bị cha ngươi phân đi một nửa, ngươi xem cha ta đối với ngươi cha thật tốt......"
Đường Dịch nhìn Trầm Bất Vi rồi cả hai cùng bật cười, nhưng Đường Tấn đứng một bên nghe có chút không được tự nhiên.
Dùng ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt hai tiểu tử, Đường Tấn cười nói: "Tốt lắm, khóc khóc cười cười, con mèo nhỏ cũng không khóc nhiều như thế! Thiếu gia, ngươi hôm nay đã làm gì khiến quận chúa tức giận? Nghe nói quận chúa luôn đối xử với ngươi rất tốt!"
Trầm Bất Vi nghe y nói thế, lại nghĩ tới chuyện mình bị đánh, bĩu môi nói: "Ta nào có làm sai chuyện gì! Là biểu cô tâm tình không tốt, lấy ta ra trút giận."
"Quận chúa vì cái gì tâm tình không tốt?" Đường Tấn kinh ngạc, nghe nói An Hoà quận chúa thái độ làm người vô cùng tốt, hạ nhân Trầm viên đều rất thích nàng.
"Không biết, biểu cô hôm nay đến gặp cha, nói xong đi ra tâm tình liền không tốt, ta muốn đưa nàng đi xem giả sơn, nàng liền tát ta một cái, ta không thèm quan tâm nàng! Thang Thang, hôm nay ta muốn ở lại đây, ngủ với ngươi, không quay về, trở về sẽ gặp phải biểu cô cho coi!"
Trầm Bất Vi vô cùng cáu kỉnh.
"Này...... Không tốt lắm đâu?" Đường Tấn do dự.
"Ta mặc kệ, ta phải cùng Thang Thang ngủ, sẽ cùng Thang Thang ngủ."
Tiểu hài tử một mực làm nũng, Đường Tấn không biết làm sao.
"Hảo hảo hảo, ta sang cha ngươi thông báo một tiếng, nếu y đáp ứng, hôm nay ngươi có thể ở lại ngủ cùng Dịch nhi."
"Quá tuyệt!"
Trầm Bất Vi hoan hô nhảy nhót.
Hai tiểu tử kia rất cao hứng, nhưng Đường Tấn lại khổ sở, nếu sớm một ngày thì tốt rồi, nhưng hiện tại người y không muốn gặp nhất chính là Trầm Đông Quân.
Trong một khắc tại đình nghỉ mát kia, cảm giác giống hệt với Trần tiểu thư ngày ấy, nhất kiến chung tình, nhưng đối tượng lại bất đồng khiến y trong lúc nhất thời thất kinh, không biết như thế nào cho phải. Mạch nước ngầm một khi đã vỡ tuôn ra, cho dù có cố che lấp cỡ nào, cũng khó có thể tự dối người dối mình.
Không phải biết ơn, không phải ngưỡng mộ, không phải quân tử tương giao, loại cảm tình này, như cây non vươn ra từ lớp tuyết dày, tuy rằng yếu ớt, nhưng lại bám sâu vào trong đất, ương ngạnh sinh trưởng. Có lẽ, chỉ cần một lần được ánh mặt trời chiếu rọi, có lẽ, chỉ cần gió xuân phất một cái, cây non nhỏ bé sẽ trở thành đại thụ che cả bầu trời.
Đây là điều khiến Đường Tấn thấp thỏm lo âu.
Người, với cùng một tình huống, sai một lần có thể gọi là lầm lạc, vẫn còn cơ hội để làm lại từ đầu; sai hai lần, thì phải gọi là đáng đời, đáng đời bị đau đớn tâm can, đáng đời bị huỷ cả nửa đời cơ nghiệp. Huống chi, Trầm Đông Quân không phải Trần tiểu thư, Trần tiểu thư là nhánh hoa non mềm, có thể vịn cành hái, nhưng Trầm Đông Quân, là cành cây to khoẻ, chẳng những không thể chiết, còn có thể khiến bản thân thụ thương nếu không cẩn thận vươn tay bẻ cành.
Đường Tấn, đã không còn là cậu thiếu niên chưa trải đời của mười năm trước, một thiếu niên nhiều dự định khao khát đối với tương lai, năm đó y chỉ có một mình, vô nghĩ vô lo, cho nên có dũng khí theo đuổi giấc mộng của bản thân, nhưng hiện giờ, bị cuộc sống thiêu rụi hết thảy mọi mộng ảo, y đã không còn đủ can đảm đấu tranh cho gì nữa rồi, chỉ mong cả đời có thể bình an nuôi lớn Dịch nhi.
Cho nên, y không muốn gặp lại Trầm Đông Quân. Đương nhiên, nếu còn ở lại Trầm viên thì chuyện này là không thể, y chỉ có thể tận lực tránh không tiếp xúc quá nhiều với Trầm Đông Quân, không thể để cây non trong lòng kia có cơ hội sinh trưởng, y sợ...... một lần nữa thụ thương...... vạn kiếp bất phục......
Do dự hồi lâu, qua qua lại lại ở nơi giao nhau, cửa hình trăng non, giữa ỷ trúc hiên và nhân kì đường, Đường Tấn rốt cục vẫn cố lấy dũng khí đi gặp Trầm Đông Quân.
Không biết cố ý hay vô tình, từ sau khi Đường Tấn dọn vào ỷ trúc hiên, Trầm Đông Quân liền triệt hồi gia đinh gác đêm ở hai nơi.
Đường Tấn chậm rãi đi vào nhân kì đường, đúng là trong lòng vẫn không có đủ dũng khí, đứng ở bên ngoài, nhìn cánh cửa gỗ nhân kì đường. Đêm khuya gió nhẹ phất qua hai má, tiếng lá trúc xào xạt từ ỷ trúc hiên theo gió đêm truyền đến tai Đường Tấn, khẽ cắn môi, Đường Tấn hít một hơi dài, chân hướng đến sương phòng Trầm Đông Quân.
Ban đêm nhân kì đường hết sức im lặng, vì Trầm Đông Quân mắt không nhìn thấy, vào đêm không cần thắp đèn, Đường Tấn phải lần mò đi đến phụ cận sương phòng Trầm Đông Quân, bỗng nhiên, một trận tiếng rên rỉ bị đè nén không xa truyền đến, đúng là thanh âm của Trầm Đông Quân.
Đường Tấn cảm thấy lo lắng, hay là Đông Quân xảy ra chuyện gì? Nhìn trái rồi lại nhìn phải không thấy thân ảnh Tiểu Lộc Tử đâu, Đường Tấn bước nhanh ba hai bước đi đến ngoài sương phòng, vừa định đẩy cửa tiến vào, rồi lại phát điều không đúng.
Tiếng rên rỉ của Trầm Đông Quân mặc dù thấp, lại mang theo cảm giác thư sướng, trong đó còn có cả tiếng thở dốc, không biết thế nào, y nghe vào lại khiến mặt và tai đỏ đừng.
Cảm giác tim đập nhanh hơn, Đường Tấn bất an ôm lấy ngực, một bàn tay đặt trên cửa, không biết là tiến hay lui. Tiếng rên rỉ liên tục từ sương phòng truyền ra, Đường Tấn ngày thường tuy luôn nghiêm cẩn tự giữ, nhưng cũng không phải không biết đến việc một người đàn ông khoẻ mạnh hay làm, lúc này y đương nhiên biết "việc" Trầm Đông Quân đang làm trong phòng.
Tim đập lại nhanh hơn vài phần, Đường Tấn thầm nghĩ nhanh xoay người rời đi, nhưng lại lo lắng trong lòng hoảng loạn, bước đi không vững sẽ bị Trầm Đông Quân nghe thấy...... Nếu bị phát hiện nên như thế nào giải thích? Đường Tấn mặt đỏ tai hồng, nói thật ư, trăm triệu lần là không thể! Đường Tấn cơ hồ có thể tưởng tượng được thần sắc không thoải mái của Trầm Đông Quân, tiếp theo là một đôi mắt xếch quét về phía mình —— Đường Tấn cảm thấy, cặp mắt kia tuy bị mù, lại có thể bén nhọn xoáy sâu vào lòng y.
Đang lúc miên man suy nghĩ, tiếng rên rỉ trong phòng cao thêm vài phần, hai tay Đường Tấn cơ hồ theo bản năng đỡ lấy mép cửa, trong đầu không tự chủ được hiện ra Trầm Đông Quân xiêm y bán giải, nhắm chặt mắt ở trên giường, hai tay đang tự độc (tự độc = masturbation =)))
Y như thế nào có thể nghĩ như thế! Đường Tấn hoảng hốt lắc lắc đầu, tim đập càng lúc càng nhanh, người cũng cảm thấy khô nóng.
Một trận gió đêm thổi qua, Đường Tấn giật mình tỉnh táo lại, tiếng rên nhẹ trong phòng cũng dần dần biến mất, truyền đến tiếng áo quần va chạm, trong đầu sớm đã quên phải thông báo với Trầm Đông Quân việc Trầm Bất Vi ngủ lại ỷ trúc hiên, thầm nghĩ không thể bị Trầm Đông Quân phát hiện y đang ở bên ngoài, hoang mang rối loạn xoay người bỏ chạy, tiếng bước chân trong đêm vô cùng rõ ràng.
Gần như là chạy về ỷ trúc hiên, Đường Tấn trốn vào phòng thở hỗn hển, tim vẫn đập không ngừng. Bên tai như còn nghe thấy tiếng rên rỉ của Trầm Đông Quân, trong đầu lại nghĩ tới lời thánh nhân ——
Phi lễ vật thị phi lễ vật thính phi lễ vật ngôn......
(nếu không phải lễ thì chớ liếc mắt, chớ dõng tay, chớ đưa lời....)
Đường Tấn trong lòng không khỏi sợ hãi, không phải đã tự nói với bản thân rồi sao, Trầm Đông Quân là cành cây to khoẻ y không thể bẻ hái, trong giây lát bản thân lại ở bên ngoài cửa sổ phòng người ta mặt đỏ tim đâp. Tình huống này nói cho y biết, cây non vốn luôn bị áp chế, đã mau chóng ở một góc nhỏ trong lòng, yên lặng sinh trưởng.
Tiếng đập cửa chợt vang lên, mở cửa ra, nguyên lai là Tiểu An Tử đứng ở ngoài cửa.
"Tiên sinh, ngài cuối cùng đã trở lại! Thiếu gia đang gây chuyện, cậu muốn ngủ cùng Thang Thang, chúng nô tài đều không lay chuyển được cậu ấy, thiếu gia đã mang quần áo của mình vào trong đó. Thang Thang đang chờ ngài trở lại, ngài nếu không trở lại, bọn họ sẽ chạy tới chỗ lão gia."
Đường Tấn cả kinh, bỗng nhiên hoàn hồn, khẩn trương nói: "Bọn họ vẫn chưa đi nhân kì đường chứ?"
"Không, đã trễ thế này, chúng nô tài lừa bọn họ ở lại, tiên sinh ngài trở lại thì tốt rồi!" Tiểu An Tử an lòng vỗ vỗ ngực.
Nghe được hai tiểu tử không đi nhân kì đường, Đường Tấn bỗng thở dài nhẹ nhõm, tiếp theo lại nghĩ tới bản thân một mạch trở về, không nhớ hai tiểu tử sẽ hỏi tới vấn đề này, liền hận mình sao không chịu tỉnh táo suy nghĩ.
Bước nhanh vào phòng Đường Dịch, đã thấy Trầm Bất Vi đang kể chuyện cha cậu năm xưa cho Dịch nhi nghe.
Trầm Đông Quân năm đó vừa mới tiếp nhận sinh ý Trầm viên, có người nhìn thấy Trầm Đông Quân còn trẻ mạo mĩ, nổi ý khinh bạc, chọc giận Trầm Đông Quân khiến hắn đuổi tận giết tuyệt, cuối cùng người nọ bị buộc phải treo cổ tự sát, lúc này mới hợp ý Trầm Đông