Mặt trời lên cao.
Tiểu Lộc Tử ở ngoài cửa đi tới đi lui vài vòng, nhiều lần nghiêng tai nghe ngóng nhưng bên trong không có bất kì động tĩnh nào, cả một âm thanh nhỏ cũng không có.
Không biết tình hình bên trong thế nào, đánh chết Tiểu Lộc Tử cũng không dám tùy tiện bước vào. Nhưng, hôm nay là đến ngày các chủ hiệu buôn đến báo cáo tình hình làm ăn, Trầm Đông Quân phải đến chủ trì, mấy người bên ấy đã phái người đến thúc giục năm lần bảy lượt rồi.
Trời rất nhanh sẽ muộn, không lâu nữa là đã trưa, Tiểu Lộc Tử lo lắng đảo thêm vài vòng. Thôi quên đi, hôm nay hắn đành to gan một lần, dời cuộc họp sang ngày mai vậy. Hắn vừa xoay người định đi truyền lời thì từ đàng xa đã thấy bóng chiếc áo vàng của nữ nhi đi tới.
Má ơi, như thế nào lại là quận chúa điện hạ!!?
Tiểu Lộc Tử vô cùng đau đầu, cả Trầm viên đều biết quận chúa thích lão gia nhà mình, mà giờ phút này lão gia lại đang ở trong phòng, tuy rằng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vẫn có thể đoán được ít nhiều, khi hắn chạy đến thanh lâu tìm dược, chính tai nghe tú bà nói công dụng của dược dữ dội như thế nào, và rồi cũng chính tay hắn hạ dược vào rượu.
Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh từ trán Tiểu Lộc Tử chảy ròng ròng xuống.
"Bái kiến quận chúa."
Chạy nhanh vài bước, Tiểu Lộc Tử vội lau khô mồ hôi, cản lại An Hoà ở bên ngoài hành lang dẫn vào phòng ngủ.
"Tiểu Lộc Tử? Sao ngươi lại đứng đây? Biểu ca vẫn chưa thức dậy sao?" An Hoà quận chúa hỏi.
Tầm mắt An Hoà dừng lại trên cách cửa đóng sau lưng Tiểu Lộc Tử, trong ánh mắt hiện rõ ý muốn đạp tan cánh cửa để vào phòng.
Từ sau lần nhìn thấy được thần sắc ôn nhu trong mắt biểu ca, nàng liền phái nha hoàn cẩn thận hỏi thăm biểu ca trên đường tuần sát có gặp người nữ nhi nào hay không. Cuối cùng nha hoàn hồi báo, không hề có nàng nữ nhi nào, chỉ có hai phụ tử được Trầm Đông Quân mang về Trầm viên sau chuyến đi, mà thật kì lạ rằng Trầm Đông Quân đối đãi với người được hắn mang về ấy cực kì chiếu cố, thậm chí có thể nói chỉ thiếu điều đem tâm phế đào ra cho người đó.
Mãi đến lúc sau, An Hoà mới hiểu được một điều, tình địch của nàng lại chính là nam nhân ấy.
Nha hoàn của nàng báo lại, Trầm Đông Quân mời Đường Tấn cùng uống rượu, mà cả đêm Đường Tấn cũng chưa về, nên nàng liền vội chạy đến Nhân kì đường xem xét tình hình.
Mồ hôi trên trán Tiểu Lộc Tử lại xuất thêm một tầng dày.
Cái này có phải giống như người ta thường nói "Bắt gian tại giường" không nhỉ?
Bậy! Bậy a! Lão gia nhà mình lão gia cùng quận chúa, nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả đi, trừ bỏ là biểu huynh biểu muội ra thì chẳng có quan hệ sâu đậm nào.
Tiểu Lộc Tử tuy nghĩ như vậy nhưng cũng không dám trả lời câu hỏi của quận chúa điện hạ, vội lấp liếm: "... lão gia đêm qua uống rượu hơi nhiều, ngủ đến bây giờ vẫn chưa tỉnh."
"Một đêm say rượu, hôm nay tỉnh lại biểu ca khẳng định sẽ đau đầu, Tiểu Lộc Tử, ngươi nhanh đi bảo trù phòng chử một bát canh giải rượu cho biểu ca."
"Quận chúa, canh giải rượu đã sớm được chuẩn bị, chính là lão gia còn chưa tỉnh, không nên quấy rầy." Tiểu Lộc Tử phản ứng cực nhanh, lập tức đáp lời An Hoà quận chúa, chẳng qua thứ mà được chuẩn bị thực sự là bồn tắm chứ không phải là canh a.
"Nô tài chết bầm, biểu ca say rượu, ngươi không ở bên cạnh chăm sóc, cư nhiên một người đứng ở bên ngoài nhàn hạ, biểu ca tỉnh lại, sẽ rất đau đầu, ngươi lại như thế nào không biết? Tránh ra tránh ra! Ta đi xem biểu ca."
An Hoà bất mãn câu trả lời của Tiểu Lộc Tử, triển khai tư thế nhất định phải xông vào phòng cho bằng được.
"Quận chúa, không thể!" Tiểu Lộc Tử nào dám tùy tiện đụng chạm quận chúa điện hạ, An Hoà đi phía trước, hắn ở phía sau ngăn cản nhưng lại không dám chạm vào nàng, chỉ biết hét to một tiếng, hy vọng có thể mượn cơ hội đánh thức người trong phòng.
"Có gì không thể?" An Hoà thấy Tiểu Lộc Tử liên tiếp cản trở, tự khắc hiểu được trong phòng điều bất thường.
"Quận chúa, ngài đường đường quận chúa cao quý, sao có thể tùy ý tiến vào phòng ngủ của nam nhân? Chuyện này không hợp với lễ giáo." Tiểu Lộc Tử lo lắng đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.
"Có cái gì là không hợp với lễ giáo? Ta chỉ đi xem biểu ca say rượu đã tỉnh hay chưa." An Hoà bị Tiểu Lộc Tử ngăn đón, lập tức nổi giận, ở phủ nhà nàng, có ai dám như vậy ngăn trở?
Tiểu Lộc Tử hoảng sợ, quận chúa điện hạ nổi giận, hắn đảm đương không nổi đâu!
Nàng đã giận dữ lên đến cực điểm, một cái tát liền thẳng tay giáng xuống.
"Nô tài chết bầm, tránh ra cho ta!"
Tiểu Lộc Tử ăn nguyên một bạt tai, đau vô cùng, chủ nhân Trầm viên luôn thấu tình đạt lý, đối đãi hạ nhân cũng cực kỳ ưu đãi, ngày lễ ngày tết đều có thưởng, ngẫu nhiên mắc phải một ít sai sót cũng không tùy tiện trách phạt, dù hầu hết tôi tớ trong viên đều là nô bộc bán mình nhưng chưa bao giờ phải nghe mắng "Nô tài chết bầm"
Cho dù là hạ nhân, cũng có tôn nghiêm, chủ nhân Trầm viên luôn luôn hiểu điều đó, chẳng bao giờ xúc phạm đến tự tôn của những người thấp bé như họ. Còn nàng, không quen quy cũ của Trầm viên, trong lòng tức giận đã ra tay đánh người. Tiểu Lộc Tử không phải là tôi tớ của nàng, hắn là người hầu bên cạnh Trầm Đông Quân, chỉ với điều đó thôi, cũng không ai trong Trầm viên tuỳ tiện khinh bạc hắn.
Một cái tát này, những tiếng mắng chửi này, khiến sắc mặt Tiểu Lộc Tử đại biến, nguyên bản hắn không dám ngăn đón, nhưng lần này, là nàng đã làm sai trước, đừng trách hắn. Tiểu Lộc Tự vội chắn ngang đường đi, không cho nàng qua.
"Quận chúa điện hạ, không có sự đồng ý của lão gia, ai cũng không thể tuỳ tiện bước vào bên trong."
"Ngươi...... Nô tài chết tiệt, lá gan cũng không nhỏ......" An Hoà quận chúa tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhưng lại không nghĩ được biện pháp nào, nàng đường đường là quận chúa, không thể hạ thấp mình cải nhau với một nô tài, "Chờ ta nói lại với biểu cô, trị cái tội bất kính của ngươi! Hừ!"
An hòa tức giận quay lưng. Trước khi đi còn không quên ban tặng Tiểu Lộc Tử một cái trừng mắt đe doạ, vừa hận vừa nhìn cánh cửa phòng khép chặt của Trầm Đông Quân.
Sự tức tối cùng phẫn nộ qua đi, Tiểu Lộc Tử chợt thấy chột dạ, dám chọc giận quận chúa điện hạ, lần này hắn thảm rồi, thế là hết......
Kỳ thật, Đường Tấn đã tỉnh, ngay thời điểm Tiểu Lộc Tử trúng một cái tát tay và bị mắng "Nô tài chết bầm". Đường Tấn hoảng loạn đứng dậy, nhưng khắp người đều đau nhức, thắt lưng như muốn gãy đôi, chân tay lại vô lực, chống đỡ không nổi thân thể, cả người lại ngã xuống. Ngã đè ngay lên trên tay Trầm Đông Quân.
"Ngô......"
Phát ra một tiếng hừ nhẹ, Trầm Đông Quân cũng tỉnh.
Bốn mắt nhìn nhau, dù biết Trầm Đông Quân nhìn không thấy, gương mặt lúc nãy vừa bị tiếng hồ nháo bên ngoài doạ cho trắng bệch, bây giờ lại đỏ bừng, cúi đầu, trùng hợp lại vùi đầu vào lòng ngực Trầm Đông Quân, da thịt bỗng có sự tiếp xúc bất ngờ, phản ứng chậm nửa nhịp, Đường Tấn vội đẩy Trầm Đông Quân ra.
Trầm Đông Quân mặc dù nhìn không thấy được vẻ mặt của Đường Tấn, nhưng hắn tâm tư vốn nhạy cảm, như thế nào đoán không ra? Thừa dịp lúc Đường Tấn phản ứng chậm nửa nhịp, hắn chợt động tay một chút, thuận lợi đem người đang muốn phản kháng kia ôm vào lòng.
"Tấn, đêm qua ngủ ngon giấc không?"
Khác với Đường Tấn, Trầm Đông Quân tỏ ra vô cùng thoải mái tự nhiên, có thể nói là vì mắt hắn nhìn không thấy cộng thêm da mặt rất dày, những gì muốn hắn đã làm được, còn phải ngại ngùng làm gì? Hắn trong lòng biết rõ, thời khắc này Đường Tấn vô cùng bối rối, xấu hổ, hắn phải tranh thủ thời gian, lợi dụng tình thế mà trêu chọc y.
Nhưng có lẽ Trầm Đông Quân đã tính sai một bước, sự bối rối của Đường Tấn phần lớn là vì màn đối thoại lúc nãy giữa An Hoà và Tiểu Lộc Tử. Tiếng nói dù có lọt vào phòng nghe rất nhỏ nhưng vẫn như là sấm đánh bên tai Đường Tấn, y từ trong giấc ngủ tỉnh lại, nhất thời lại thất kinh.
"Quận chúa...... A...... Quận chúa ở bên ngoài......"
Sau một đêm ái ân triền miên cùng Trầm Đông Quân, tỉnh lại vẫn không xua đi được sự áy náy đối với thê nhi, lúc nãy lại nghe thấy những âm thanh nói chuyện bên ngoài phòng, nhất thời Đường Tấn cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, thấy lo sợ vô cùng.
Trầm Đông Quân nghe thấy những lời bối rối của Đường Tấn, trong lòng chợt nhói lại, đem Đường Tấn gắt gao ôm vào trong ngực, nói: "Đừng sợ, đừng sợ, bên ngoài không có ai cả, ngươi nghe xem, một chút âm thanh cũng không có."
Tâm tư Trầm Đông Quân vốn đã đặt hết trên người Đường Tấn, không hề chú ý gì đến những tiếng nói bên ngoài, nhưng khi nghe thấy sự lo lắng trong lời Đường Tấn, hắn mới cẩn thận lắng nghe. Người mù thính lực thường rất tốt, hắn biết quận chúa đã rời đi, bên ngoài đã không còn động tĩnh nào nữa.
Đường Tấn nghe vậy, lấy lại bình tĩnh, nghiêng tai nghe ngóng, quả nhiên một chút thanh âm cũng không có. Tâm thần dần dần khôi phục lại, lập tức liền phát giác lúc này cùng Trầm Đông Quân, tư thế cực kỳ mờ ám, bối rối thối lui, ngượng thu người về.
"Đông, Đông Quân, buông ra...... Buông tay ra......" Tiếng trong như gió thổi, khó lòng mà nghe thấy.
Trầm Đông Quân mỉm cười.
"Sắc trời còn sớm, chúng ta ngủ thêm một chút nữa đi"
Giọng điệu vô cùng mờ mịt, hai tay ở trên cơ thể Đường Tấn, trượt lên trượt xuống, da y mềm vô cùng!
Đường Tấn cực kì xấu hổ, nhưng thân thể lại vô lực, muốn tránh cũng không có hơi sức đâu, mặt và cổ đều đỏ bừng, chỉ có thể nhẹ nhàng: "Đừng...... Đừng...... Trời đã sáng lắm rồi....."
"Cái gì mà sáng lắm rồi? Ta đâu có thấy, chỉ thấy trời tối...rất tối......"
Trầm Đông Quân mơ màng nói, miệng đặt trên cổ Đường Tấn, vừa liếm vừa hôn, Đường Tấn vốn sợ nhột, nhịn không được nở nụ cười thành tiếng, chợt nhịn xuống. Nam nhân này, thật sự là...... Rõ ràng mắt nhìn không thấy, còn ăn nói như thế, hắn nếu có thể thấy được, có quỷ mới tin.
Bên ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao, y cùng Trầm Đông Quân nằm xích loã trên giường, ánh nắng rọi vào, cái gì y cũng thấy vô cùng rõ ràng, da mặt Đường Tấn không dày như Trầm Đông Quân, vì thế y vội leo xuống, dùng sức đẩy hắn ra, cố gắng chống đỡ thân thể đau nhức của mình, cúi người nhặt lại quần áo, mặc lại từng mảnh lên người.
Trong phòng thoang thoảng mùi vị của lần ái ân đêm qua, Đường Tấn ngây ngốc nhìn quanh.
Sự tình tiến triển đến bước này, y trăm triệu lần cũng chưa từng nghĩ đến, đêm qua xúc động đến bây giờ đã trời quang mây tạnh, chỉ còn lại là tình cảm nồng đậm.
Y không hối hận, chỉ là...... Trầm Đông Quân cho y ân tình sâu nặng, thậm chí cam nguyện bị đặt dưới thân, điều này khiến y...... Dùng cái gì để báo đáp? Phải như thế nào báo đáp?
Trầm Đông Quân không ngăn cản y mặc quần áo, hơi hơi nghiêng đầu, nghe tiếng quần áo ma xát phát ra, hắn trong lòng chợt ấm áp, đơn giản ôm chăn ngồi ở trên giường, mơ tưởng đến hình ảnh có thể mỗi ngày thức dậy cùng người kia, chào nhau buổi sáng tốt lành, nghe thấy tiếng mặc quần áo như thế này. Chỉ cần bao nhiêu đó, hắn đã thấy thoả mãn.
"Tấn, lưu lại đi!"
Đường Tấn chợt chấn động, đảo mắt nhìn về phía Trầm Đông Quân.
Chăn mỏng khoát hờ trên vai, hé lộ ra phần ngực trắng mịn, tóc phía sau hơi rối, người này ngày xưa cả người lúc nào cũng toát ra hàn khí doạ người, nay lại hiện vẻ dịu dàng nhu hoà khó tả. Dáng vẻ như thế của Trầm Đông Quân cực kì mê người.
Đường Tấn ngơ ngẩn nhìn không chớp mắt.
"Tấn, đừng đi!" Trầm Đông Quân lại nói.
"Ta, ta......" Đường Tấn ngập ngừng, đối diện với ý muốn giữ lại của Trầm Đông Quân, lời nói cự tuyệt khó mà thốt ra.
Như thế nào nói nói ra cho được? Trong phòng tràn ngập hương vị hơi thở giao hoan, trên mặt đất là một mảnh hỗn độn, quần áo rơi vãi chung quanh, đây là bằng chứng cho việc đêm qua hai người đã điên cường như thế nào.
Ai nói Kim phượng ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số.... ! Nếu không có chuyện đêm qua, y và Trầm Đông Quân có lẽ chỉ có thể trở thành những người khách qua đường trong cuộc đời của nhau, chính là hiện tại không giống với, Trầm Đông Quân với y mà nói, tựa như nước chảy qua đồi, cuốn trôi đi lớp đất màu mỡ. Bỏ lỡ, sẽ không có cơ hội thứ hai được gặp gỡ.
Đường Tấn là người nhiều tình cảm lại đơn thuần, người khác đối y tốt, y cũng sẽ đối người khác xuất phát từ nội tâm, nếu