Nghe xong Tiểu Phượng nói, Tấn cố nín cười, mọi người xung quanh thì mê mang không hiểu, tại sao một người bị mũi tên bắn xuyên tim, mắt thấy hấp hối sắp chết
lại vẫn chống cự gần 30 phút mà vẫn chưa đi.
" Cô nương, ngươi chỉ là luyện thể cảnh, đừng làm người ta sợ được không, chưa chết còn không nói, khuôn mặt hồng hào, cơ thể như toả ra sức sống kia là chuyện gì xảy ra, đó là dáng vẻ của một người sắp chết nên có sao ?? "
Hầu hết mọi người đều thắc mắc như vậy. Nhưng không ai lại liên tưởng việc này tới lọ thuốc mà Tấn đã cho Tiểu Phượng uống. Việc này quá không thể tưởng tượng nổi. Thần đan diệu dược gì lại có thể khiến một người bị tên bắn xuyên tim khôi phục ??? Đây là thực tế, không phải trong mơ, cũng không có phép màu... Chí ít, thế giới quan của bọn họ là vậy. Nhưng dù cho họ có trí tưởng tượng phong phú đến đâu cũng không thể nghĩ đến Tấn đúng là không có phép thuật, không phải là tiên nhân, nhưng là hắn có hệ thống.
Ai nghĩ gì thì mặc ai, Tấn vẫn ôm Tiểu Phượng theo tư thế bế công chúa, khung cảnh cực kì lãng mạn.
Nhưng lúc này Tiểu Phượng cũng từ trong mơ hồ tỉnh lại, nàng nháy nháy đôi mắt đẹp. Cảm nhận được có gì đó không đúng lắm.
Thực ra nàng đã cảm giác không đúng từ lúc kể đến năm mười tuổi, khi đó, vết thương của nàng đã hoàn toàn lành lặn, không cảm thấy đau đớn gì.
Nhưng Tiểu Phượng ngây thơ lại cho rằng mình đã mất hết đi tri giác, mất hết quyền khống chế với cơ thể nên mới không cảm thấy đau, còn việc nàng nói chuyện mỗi lúc một thông thuận là do sức mạnh cuối cùng của một người sắp chết đem đến.
Mỗi một điều kì lạ trên cơ thể nàng lại lấy một cái lý do để thuyết phục mình. Dù sao, nàng cũng chưa chết lần nào. Đây là lần đầu nên khá bỡ ngỡ.
Thấy Tiểu Phượng nháy nháy mắt nhìn mình, Tấn cũng nhìn vào mắt nàng, cũng nháy nháy vài cái. Bầu không khí nhất thời trở nên xấu hổ.
Qua mấy giây, Tấn mới đặt Tiểu Phượng đứng trên đất, vỗ vỗ bả vai nàng,
nói
" Không sao rồi, ngươi không chết. "
Tiểu Phượng nghe vậy, khuôn mặt biến đổi xoắn xuýt, đôi mắt đẹp cứ nhìn chằm chằm hắn, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Câu nói vừa rồi nói ra chính Tấn cũng cảm thấy xấu hổ. Hắn cũng muốn nói mấy câu lãng mạn như trong mấy phim ngôn tình nhưng khả năng ngôn ngữ của hắn có hạn, kiếp trước lẫn kiếp này vẫn F.A, lấy đâu ra lời đường mật cho nàng nghe .
Thực ra là Tấn nghĩ nhiều, Tiểu Phượng cũng không cần mấy lời ngon ngọt của hắn, nàng chỉ là đang hoang mang, chưa biết phản ứng ra sao. Nghe Tấn nói vậy, nàng biết mình thực sự không chết, nhưng cũng lại nhớ đến những lời lúc trước tâm sự với hắn, nhớ đến lời thổ lộ của bản thân. Nàng hận không tìm thấy một cái lỗ để chui vào. Khuôn mặt đẹp đỏ ửng, đầu cúi thấp như sắp chạm ngực. Hai tay nàng không tự chủ được bấu víu lấy vạt áo.
Thấy khuôn mặt xấu hổ của nàng, trong lòng Tấn cũng đại khái đoán được lý do. Nhìn nàng, hắn không biết nói gì. Nghĩ mãi cuối cùng cũng chỉ thốt ra được một câu.
" Được rồi, đừng xấu hổ, sau này ta bao nuôi ngươi"
Nghe Tấn nói vậy, Tiểu Phượng lại càng đỏ mặt hơn, trong lòng thầm nghĩ,
" Thật là, xấu hổ chết ta rồi, chuyện này ngài tìm một nơi kín đáo không được sao. " Câu nói của Tấn càng làm Tiểu Phượng mắc cỡ. Đặc biệt nghĩ đến việc
"mẹ chồng" ngay tại đằng sau nàng, Tiểu Phượng hận không thể cắn chết tên thẳng nam này. Quả thực không hiểu phong tình.
Nhưng nàng vẫn cố lấy hết dũng khí, đưa tay ra, khuôn mặt đỏ chót nhìn vào mắt Tấn nói
" Ngoắc tay, không cho phép thay đổi"
Đồng thời, trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần bên hắn được vài tháng dưới danh nghĩa vợ chồng, vậy là quá đủ, dù sau này hắn chết, nàng cũng vẫn ở vậy, cả đời thờ chồng.
Nếu Tấn lúc này đọc được suy nghĩ của nàng, nhất định sẽ khuyên nàng một câu
" Tiểu Phượng, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, bổn thiếu gia đã sớm trị tốt "bệnh" "
Nhưng hắn cũng không biết, Thấy Tiểu Phượng vậy, hắn cũng đưa tay lên, ngoắc lấy ngón tay nàng.
Khung cảng của 10 năm trước được tái hiện, chỉ là không còn là hai đứa trẻ với những suy nghĩ ngây thơ, hồn nhiên mà là một cặp nam thanh nữ tú, nam đẹp trai, phong độ, nữ thì mĩ lệ đoan trang cùng với đó là