Dặn dò Pikachu xong, Tấn ngay lập tức lui ra khỏi biệt thự.
Sau khi xuất hiện bên ngoài, hắn triệu hồi ra Pikachu.
Pikachu hưng phấn ngó đông ngó tây vài cái, trên khuôn mặt đầy vẻ kích động.
" Lặng yên nào, đợi một lúc nữa ta sẽ giới thiêu mi với người nhà của ta, đến lúc đó nhớ ngoan ngoãn, lễ phép, biết chưa ??"
" Pika..pika". Pikachu gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Mở cửa ra khỏi phòng, bây giờ đã là giữa trưa, ánh nắng gay gắt đột ngột làm Tấn không khỏi nhíu mắt lại. Đặt Pikachu lên vai, hắn đi một mạch xuống phòng ăn, có lẽ bây giờ mọi người vẫn đang chờ hắn.
Vừa bước vào phòng ăn, lập tức, một giọng nói bất mãn vang lên.
" Thiếu gia, ngài lúc nãy đi đâu vậy ?? Ta đã tìm ngài rất lâu đó."
Nhưng ngay lập tức, giọng nói trở nên kích động, ngạc nhiên
" Oa, đây là yêu thú gì, dễ thương như vậy"
Nghe Tiểu Phượng nói vậy, Ngọc Lan và Dương Chiến Thiên lúc này mới để ý đến Pikachu trên vai Tấn.
Ngọc Lan ánh mắt sáng lên, lập tức chạy đến bên Pikachu, quan sát thật kĩ nó, ánh mắt không ngừng vặn vẹo, sắp biến thành hình trái tim. ( ❤️ ❤️)
Một bên Dương Chiến Thiên hơi nghi hoặc, lẩm bẩm
" Một con chuột màu vàng, đây là yêu thú gì, tại sao ta chưa thấy bao giờ ?"
Thấy biểu tình của hai người phụ nữ, Tấn rất hài lòng, Pikachu quả không hổ danh là "thần khí" tán gái.
" Mẹ, Tiểu Phượng, các ngươi bình tĩnh, để ta giới thiệu nó cho mọi người"
Nghe vậy, hai người mới tách ra một khoảng cách, bình tĩnh lại nhưng ánh mắt vẫn không ngừng quan sát Pikachu
" Con chuột này gọi là Pikachu, nó là yêu thú ta mới thu phục gần đây "
Thực ra Pikachu là Pokemon nhưng Tấn cũng lười giải thích, yêu thú thì yêu thú, dù sao cũng chỉ khác cách gọi.
" Còn Pikachu, đây là mẹ ta, bên cạnh là Tiểu Phượng, còn người đang ngồi góc kia là cha ta, nhớ kĩ sao "
Tấn cũng giới thiệu mọi người cho Pikachu, giúp nó đỡ bỡ ngỡ.
Pikachu sau khi nghe xong cũng gật gật đầu, nhìn về phía từng người, cúi đầu xuống xem như là chào hỏi, quả thực nó phát huy bốn từ " ngoan ngoãn" " lễ phép" không chê vào đâu được.
Mọi người thấy hành động của nó, cũng không khỏi ngạc nhiên vì yêu thú phải đại tới cấp ba, tương đương với luyện linh của nhân loại thì mới mở ra linh trí, thật không ngờ con Pikachu này thông minh như vậy.
Bữa ăn lại thêm một thành viên mới, Ngọc lan đặt Pikachu trên bàn ăn, lấy ra một cái bát, đưa thức ăn cho nó. Cả bữa cơm Ngọc Lan và Tiểu Phượng như trong thế giới của mình và Pikachu, bỏ mặc hai người đàn ông đang lặng lẽ gắp lấy thức ăn, ánh mắt tràn đầy ủy khuất nhìn bọn họ. Phúc lợi này đánh lẽ là của họ mới đúng, vậy mà giờ lại dồn hết vào Pikachu
Tấn bắt đầu thấy hối hận khi đem nó ra ngoài.
Cơm nước xong xuôi, Tấn định dẫn theo Pikachu đi cày cấp,
" Để nó ở lại chỗ ta, Pikachu dễ thương như này, ngươi đem nó đi chém chém gϊếŧ gϊếŧ còn ra gì ", Ngọc Lan phản đối
Mặc dù lúc đầu không biết "cày cấp" là ý gì nhưng Tấn cũng đã giải thích cho bọn họ, là đi gϊếŧ mấy con yêu thú cấp thấp. Lập tức, hai người phụ nữ xù lông lên phản đối, Tấn thì sao cũng được nhưng Pikachu nhất thiết phải ở lại nơi này với họ.
Tấn nghe mẹ nói vậy, lại nhìn Pikachu đang thoả mãn nằm trong vòng tay Tiểu Phượng, hắn cũng không còn cách nào, đành bỏ Pikachu một mình ở đây, trở lại phòng, dù sao khi hắn gϊếŧ quái, Pikachu cũng sẽ nhận được một lượng exp tương ứng nên không lo lắng vấn đề thọt cấp.
Sau khi trở về, Tấn lập tức tiến vào thế giới ảo, tiếp tục công cuộc cày cấp của mình. Dù Pikachu không có mặt nhưng hiệu suất vẫn không giảm nhiều lắm. Sau một buổi chiều, Tấn thành công