Thái tử rời đi đã qua một ngày. Dương gia lại khôi phục sức sống như trước, đặc biệt là tộc trưởng và mấy tên trưởng lão, khoảng thời gian này quả thực quá khó khăn với bọn họ.
Trên sân đấu, Dương Tấn nhìn cha của mình, đối diện Dương Chiến Thiên trong lòng hơi thấp thỏm, sợ con lôi mình ra để luận bàn.
" Tấn nhi, ngươi gọi ta ra đây là có việc gì, ta nói trước ta cũng không muốn cùng ngươi đấu. Nếu mục đích của lần này là chuyện đó thì ta đi trước, ngươi tự ở lại mà chơi một mình, ta không đánh nhau với "quái vật" "
Tấn đen mặt lại
" Cha, ngài nói cái gì đó, hôm nay ta gọi ngài ra đây là muốn có một số thứ tốt cho ngài "
" Ồ, đồ tốt gì"
Dương Chiến Thiên nghe vậy cũng kì vọng lên.
Tấn từ trong hành trang lấy ra một loạt vũ khí mà hắn tích góp mấy ngày hôm nay. Hầu hết đều là phẩm chất tinh chế.
Nhìn trước mặt một đống vũ khí lộn xộn, Dương Chiến Thiên bĩu môi
"Ta đã có vũ khí vừa tay, là một kiện vũ khí cấp ba, ngươi đem đống đồ này ra đây làm gì"
" Cha, ngài đừng nhìn chúng bình thường mà khinh bỉ, hiệu quả của mấy thanh kiếm này tốt gấp mấy trăm lần cái ngài gọi là vũ khí cấp ba"
"Thật ??" Dương Chiến Thiên hơi nghi hoặc, với bản sự của Tấn chắc hẳn không nói dối mình.
" Tất nhiên rồi, ngài chạy về phòng, cầm thanh vũ khí của ngài ra đây, ta chứng minh cho xem"
" Ngươi mà chém gió, ta bảo Ngọc Lan xử lý đẹp ngươi "
Dương Chiến Thiên bán tín bán nghi đi về phòng.
Tấn nhìn cha rời đi, miệng cười cợt, thật là một tên chưa thấy qua việc đời.
Một lúc sau, Dương Chiến Thiên trở lại, mang theo một thanh trường kiếm, đây là kiếm mà hắn đã dùng hai năm trước, sau khi hắn chết được Ngọc Lan bảo quản rất kĩ.
Tấn quan sát thanh kiếm, không thể không nói tạo hình vô cùng bá khí, so với kiếm của hắn đẹp mắt hơn rất nhiều.
" Ngươi muốn làm sao thử" Dương Chiến Thiên hỏi
" Ngài chỉ cần đung kiếm của ngài làm mẻ một thanh trong đống này của ta thì coi như ta thua"
" Ngươi thật là tự tin thái quá, có thể dùng linh lực truyền vào kiếm sao ??"
" Ngài thích làm sao thì làm như thế đó"
Chiến Thiên thấy con như vậy cũng không hỏi gì thêm, nhặt lên một thanh mà hắn thấy ổn nhất, một tay cầm, tay kia dùng kiếm của mình, nhẹ nhàng dùng lực.
" Kenggg.."
Một tiếng keng chói ta vang lên, cả hai thanh trường kiếm không sứt mẻ gì.
" Thật chịu được ??"
Dương Chiến Thiên kinh ngạc, nhưng hắn ngay lập tức đến một lần nữa.
" Beng...."
Lại một tiếng vang vang lên nhưng thanh kiếm vẫn như cũ.
Thấy cha mình thử kiếm cẩn thận như vậy, Tấn hơi mất kiên nhẫn
" Cha, ngài sợ nó đau sao ?? Đánh nhẹ như vậy. Để ta cầm thanh của ta, ngài cầm thanh của mình, truyền linh khí vào kiếm, dùng hết sức mà chém"
Nói rồi hắn lấy thanh kiếm từ trên tay cha mình, đặt ngang lại.
Dương Chiến Thiên cũng bắt đầu truyền linh khí vào thân kiếm, nhất thời, thân kiếm trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
" Tấn nhi, ta đến"
Quát một tiếng xong ,Chiến Thiên dùng hết sức bình sinh, chép một cái thật mạnh ngang thanh kiếm của Tấn. Cú chém này lực phản chấn to đến nỗi tay hắn tê rần ,trường kiếm tý từ trong tay rơi xuống.
"Oanh.." một tiếng nổ lớn vang lên, chỗ hai người đứng đấy đá bị áp suất văng bay tứ tung, đợt khi mọi thứ trở lại bình thường, Dương Chiến Thiên mới quan sát hai thanh vũ khí
Điều kì diệu là thanh kiếm của Tấn vẫn hoàn hảo như vậy, thân kiếm vẫn sáng bóng như soi được gương.
Ngược lại, thanh kiếm của Chiến Thiên không một chút dấu hiệu nào bị tách ra, vỡ vụn thành từng đoạn.
Nhìn thảm trạng của kiếm, Dương Chiến Thiên đau lòng nói
" Không, Kiếm của ta.."
Vừa nói hắn vừa nhặt lên thân kiếm, nhẹ nhàng ghép từng mảnh lại, nước mắt kém chút chảy ra.
Nhìn cha mình làm lố như vậy, Tấn bất đắc dĩ.
" Cha, đây là trọng điểm sao, trọng điểm là thanh kiếm của ta còn nguyên. Ngài có thể lấy nó thay thế thanh kiếm nát kia mà"
Chiến Thiên lúc này mới ngẩng đầu lên, ánh mắt loé sánh nhìn kiếm trên tay Tấn
"Ngươi đừng nói với ta là tất cả đống còn lại cũng cứng như vậy đấy "
" Nghe hơi rợn người nhưng sự thực là vậy. Mấy thanh kiếm này của ta đâu chỉ là cứng, nó quả thực là vô địch"
" Vô địch ??"
" Đúng vậy, không tin ngài lấy thử một cây trong đống kia, tiếp tục chặt thanh kiếm này xem có thể làm mẻ được nó không"
Chiến Thiên nghe vậy cũng hơi động trong lòng, hắn quả thực tò mò về đống hàng này.
" Được rồi, ngươi giữ chặt, ta sẽ tiếp tục dùng hết sức.". Vừa nói, tay vừa nhặt lên một thanh, truyền vào linh khí, không ngừng chặt chém kiếm trên tay Tấn.
......
Ba mươi phút qua đi.
Dương Chiến Thiên đã mệt bở hơi tai ánh mắt không thể tin nhìn hai thanh kiếm, đừng nói mẻ một miếng, quả thực lấy kính hiển vi ra soi cũng không tìm thấy một vết xước.
Vừa thở phì phò, hắn vừa nói
" Dương Tấn, ngươi nói thật cho cha ngươi biết,