" Tiền bối, bây giờ ngài hãy cùng Tiểu Phượng về phòng trước. Ta sẽ đến gọi cha mẹ mình qua chỗ ngài học tập. Mong ngài không cảm thấy phiền toái"
Xích Hồng gật đầu
" Họ đã là cha mẹ ngươi, lại còn là ân nhân của Tiểu Phượng. Không cần ngươi nói, ta cũng sẽ dốc lòng giúp đỡ"
Tấn nghe vậy yên lòng. Nhìn về phía Tiểu Phượng và hư ảnh. Khẽ sử dụng năng lực. Hai người từ sân trở lại phòng Tiểu Phượng. Sau đó lại dùng thần niệm tìm cha mẹ mình.
Tiểu Phượng sau khi bị đưa trở lại phòng hơi mê mang. Đang định quay sang Xích Hồng hỏi thì đã thấy nàng khôi phục bộ dáng khiếp sợ lúc trước.
"Có chuyện gì sao, Tiền bối"
" Không có gì. Chỉ là ta quá kinh ngạc.".Nhưng sự thực là không chỉ kinh ngạc. Kém chút nàng bị Tấn doạ làm cho hồn phi phách tán. Điều khiển không gian thành thạo như thế chính nàng thời kì đỉnh phong cũng không thể làm được.
" Tiểu Phượng, ngươi thực sự yêu hắn sao ?" Bỗng nhiên Xích Hồng đổi chủ đề làm Tiểu Phượng nhất thời không biết trả lời sao.
Nhưng sau đó, nàng cũng nghiêm túc mà nói
" Đúng vậy, ta thực sự rất yêu Thiếu gia"
" Kể cả đó chưa chắc là thiếu gia cũ của ngươi"
Tiểu Phượng mờ mịt, nhưng sau đó lại kịch liệt phản bác
" Tiền bối, thiếu gia hiện tại chính là thiếu gia mà ta biết gần hai mươi năm. Tình cảm mà ta cảm nhận từ thiếu gia không thể giả được" nàng biết Xích Hồng đang ám chỉ đến cái gì.
Thấy Tiểu Phượng phản ứng quá đà như vậy, Xích Hồng hơi nhíu mày.
" Vậy thật kì quái. Vì nếu không phải như vậy. Không còn giải thích nào hợp lý cho chuyện này. Dù sao theo lời các ngươi nói, hắn mới tu luyện được một tháng đã có cảnh giới như vậy. Thực sự ngoài đoạt xá trọng sinh ra, ta không thể nghĩ ra lý do nào khác."
" Thiếu gia thực sự đúng là trọng sinh, nhưng không phải là đoạt xá"
" Hả, hắn thực sự là trọng sinh, làm sao ngươi biết được ?"
Tiểu Phượng tỉ mỉ kể mọi chuyện cách đây một tháng cho Xích Hồng. Xích Hồng nghe xong lại càng lâm vào bế tắc. Đùa gì vậy. Một thế giới không có chút linh khí nào lại là nơi tên kia gặp được cơ duyên để kiếp này phát triển nhanh như vậy. Càng nghĩ nàng càng rối não. Tuy nhiên nàng cũng không hỏi thêm gì nữa. Dù sao nàng cũng đã là người chết, biết mấy chuyện này thì có ích gì.
Hai người cứ như vậy nói chuyện một lúc thì Tấn dẫn cha mẹ đến nơi. Đúng như đã hứa, Xích Hồng truyền một bộ Thánh cấp công pháp cho hai người, dặn hai người có chỗ nào không hiểu thì đến hỏi nàng.
"Đa tạ tiền bối" Dương Chiến Thiên và Ngọc Lan hết sức cung kính nói. Qua lời Tấn, hai người biết đối diện hư ảnh là tồn tại cao quý cỡ nào. Người này đến từ " Tiên giới" nơi mà tất cả người tu hành trên đại lục này đều hướng đến. Thật không ngờ có một ngày bọn họ gặp được cơ duyên này. Không cảm kích không được.
Đúng lúc hai người cáo từ, định trở về mật thất tu luyện thì bị Tấn gọi lại.
"Cha, mẹ từ hôm nay hai người cũng ở trong phòng Tiểu Phượng cùng tu luyện luôn cho tiện. Nếu có vấn đề về tu luyện có thể nhờ Tiền bối giúp, không phải chạy tới chạy lui."
" Vậy làm sao được. Phòng Tiểu Phượng nhỏ như vậy. Ba người ở sẽ rất bất tiện " Ngọc Lan lắc đầu.
" Chuyện này mọi người cứ giao cho ta, trước tiên, làm phiền mọi người ra ngoài một lúc".
Cả ba không hiểu nhưng vẫn làm theo.
" Được rồi, xin lỗi đã bắt mọi người đợi lâu, tất cả có thể vào". Sau khoảng 15p, giọng của Tấn từ trong phòng truyền ra.
Tất cả không biết Tấn thần thần bí bí làm cái gì. Dương Chiến Thiên dẫn đầu đẩy ra cửa phòng. Lập tức bị hình ảnh trước mặt làm cho ngây người.
" Phu quân, ngài sao vậy ?" Ngọc Lan thấy chồng mình đứng chắn trước cửa, không khỏi hiếu kì.
" Các ngươi nhìn vào sẽ rõ" nói rồi, Dương