Thời gian vui vẻ luôn là thời gian trôi qua nhanh nhất, thoáng cái đã là ngày hôm sau.
Do chuyện của Vân Vân nên Tấn không đến tiếp quản La thành như dự kiến nên sáng nay hắn quyết định khởi hành sớm tránh cho có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Tấn tập hợp mọi người lại để đưa họ qua một lượt, vì vậy mới sáu giờ sáng, phòng bếp đông đúc chật kín người, có gia đình Tấn, gia đình Tiểu Phượng,... Ngay cả Vân Vân cũng ở, nàng vẫn rất không vui vì chuyện tối ngày hôm qua nhưng sau một phen " răn đe" của Tấn, trước mắt nàng sẽ không đem mấy chuyện xấu hổ của hắn ra công khai, còn sau lưng thì chưa biết.
" Mọi người đã đến đủ thì chúng ta cũng nên khởi hành" Tấn thấy mọi người đã đông đủ lên tiếng nói.
" Được "
Tất cả đồng thanh hô, ngoại trừ Thanh Trúc, Phùng Đức cùng Xích Hồng, ai cũng một vẻ mặt hưng phấn. Bọn họ biết bọn họ chính là nhóm người đầu tiên sau mấy vạn năm được đặt chân lên "tiên giới".
Không để mọi người phải đợi lâu, Tấn lập tức mở ra thông đạo, một vòng xoáy huyền bí xuất hiện trước mắt mọi người, trong đó lờ mờ xuất hiện một toà biệt phủ, dù không rõ ràng lắm nhưng chỉ cần như vậy cũng khiến Chiến Thiên mấy người nuốt nước bọt. Đời này bọn họ chưa bao giờ thấy nơi nào xa hoa như này.
Thấy được phản ứng của cha mẹ mình, Tấn ho khan hai tiếng
"Cha, mẹ, tất cả là của chúng ta, chú ý một chút hình tượng"
" Đúng, đúng " Chiến Thiên thấy mình phản ứng hơi quá lố, vội thu hồi lại biểu tình.
Sau đó mọi chuyện vô cùng đơn giản, Tấn cùng mọi người xuyên qua thông đạo, từ đó đi thẳng đến sảnh chính của La gia, tiếp nhận quyền quản lý La thành từ đám người La gia. Tất cả bao gồm một số con dấu, khế ước đất cùng rất nhiều giấy tờ linh tinh. Như vậy La thành đã danh chính ngôn thuận về tay Dương gia hay nói đúng hơn là tay Tấn.
Nhìn bóng lưng đám người La gia cô đơn rời đi, Dương Chiến Thiên lắc đầu thở dài.
" Cơ nghiệp gia tộc gây dựng mấy vạn năm, cuối cùng lại vì một phút lòng tham mà đánh mất, quả thực không đáng"
"Cha, ngài quá nhân từ, đã làm việc sai thì phải chấp nhận hậu quả. Nếu như Tiểu Phượng không gặp chúng ta hoặc ta vẫn còn là một phế vật, ngày hôm nay, rời đi không phải là bọn họ mà là Dương gia chúng ta, hoặc cũng không chỉ là rời đi đơn giản như vậy."
Tấn lên tiếng nhắc nhở cha mình. Hắn dù ảnh hưởng rất nhiều bởi tư tưởng văn hoá hiện đại nhưng vẫn biết lúc nào cương, lúc nào nhu. Đối mặt với La gia như vậy, quyết định của Tấn dù có phần cứng rắn nhưng vẫn rất nhân đạo. Nếu rơi vào tay những cường giả trên đại lục này, La gia bị diệt tộc là điều chắc như đinh đóng cột.
" Đúng rồi, ngươi định xử lý như nào mấy chữ ngài cổng thành." Đúng lúc này, Phùng Đức lên tiếng hỏi.
Tấn mới giật mình nhớ ra lời một tên trưởng lão La gia trước lúc đi
" Tài sản của La gia chúng ta đã chuyển giao hết cho đạo hữu nhưng có một chuyện cần đích thân đạo hữu ra tay, đó là mấy chữ "La thành" ở ngoài cổng thành. Chúng ta dù đều