Nghe Yên Lẫm nói, Dung Khiêm chỉ mỉm cười.
Phương Khinh Trần uể oải nói: “Chỉ là ta nhìn không vừa thôi, chưa biết chừng bản thân y kỳ thật thích thú lắm ấy, ngươi khỏi cần quá áy náy, cũng khỏi cần cảm kích ta nhiều, dù sao sáng mai ta phải đi rồi. Nếu muốn tỏ vẻ cảm kích thì buổi tối cuối cùng này, cho ta sống yên ổn một lúc đi, Hoàng đế bệ hạ có thể thay ta ngăn toàn bộ khách quý đến thăm Dung đại quốc công của các ngươi ngoài Thanh Hoa cung không?”
Yên Lẫm và Dung Khiêm nhìn nhau cười, mới nói: “Hôm nay ta ở lại đây, chính bởi vì Dung tướng đã dặn dò, vô luận thế nào, phải giữ cho Thanh Hoa cung một ngày thanh tĩnh.”
Phương Khinh Trần khẽ hừ một tiếng, chẳng mảy may có ý cảm kích. Đại Yên quốc Hoàng đế ngươi tọa trấn ngăn cản nơi này, nào phải vì thanh tịnh của ta, đau lòng Dung tướng nhà ngươi tự dưng bị liên lụy mới là chân tướng ấy.
Mấy ngày nay cuộc sống của Phương Khinh Trần thật sự cực kỳ không thoải mái. Chẳng những bản thân y bị Phong Kính Tiết túm lấy chỉnh ác một trận, còn không ngừng bị rất nhiều người quấy rầy. Từ sau khi tin tức Phương Khinh Trần là bằng hữu của Dung Khiêm, đang làm khách tại Thanh Hoa cung truyền ra, cả triều văn võ đều náo động. Những trọng thần thân phận đủ cao quý đó, giơ lá cờ thăm hỏi Dung Khiêm, thay phiên chạy vào Thanh Hoa cung, ngay cả vài vị phi tử địa vị tôn quý trong cung, cũng cầm đồ bổ tự tay làm, khách khách khí khí đến thăm bệnh tình của Dung Khiêm.
Những người này thân phận đều rất cao, mà phần lớn có cựu nghị với Dung Khiêm, không tiện đóng cửa không tiếp. Biết rõ người ta thăm hỏi là giả, rình coi là thật, Dung Khiêm cũng chỉ đành đề *** thần để nhất nhất xã giao.
Đám người này vừa nói chuyện với Dung Khiêm, vừa dỏng thẳng tai nghe ngóng động tĩnh các nơi, đôi mắt càng quét loạn tứ phía, còn có người quan hệ với Dung Khiêm khá tốt, trực tiếp mặt dày hỏi Phương Khinh Trần, biểu đạt tâm tư nghe đại danh đã lâu, thập phần khâm phục tôn kính của mình, cực mong Dung tướng có thể giới thiệu cho.
Phương Khinh Trần tất nhiên chẳng buồn để ý loại sự tình này, Dung Khiêm cũng sẽ không ngốc đến mức đi giới thiệu. Nhưng hiện tại Phương Khinh Trần dù sao bị Phong Kính Tiết bắt nhốt trong Thanh Hoa cung chữa bệnh, vì thế muốn trốn cũng trốn không thoát. Trong một ngày, luôn phải bị mấy tên đặc biệt tai thính mắt *** kia gặp được năm ba lần, còn có kẻ da mặt dày cực kỳ, hoàn toàn lờ đi sự lạnh lùng người lạ chớ gần đầy người y kia, trực tiếp chạy qua làm thân.
Nếu không phải giữ thể diện cho Dung Khiêm, nếu không phải không muốn tự dưng kết thù thay Sở quốc, Phương Khinh Trần đã sớm trực tiếp ném văng đám nhân sĩ nhàm chán này cho xong việc.
Mà đối với những bất mãn này của Phương Khinh Trần, Yên Lẫm chẳng mảy may đồng tình.
Việc này có thể trách người khác sao? Ai kêu ngươi quá nổi danh làm chi. Sở quốc Phương Khinh Trần, vong thì Đại Sở vong, sinh thì Đại Sở sinh. Một người định một quốc, anh hùng ra sao, phong thái ra sao, truyền kỳ ra sao? Phàm là người từng nghe chuyện về ngươi, có thể không tò mò với ngươi sao? Nghe nói ngươi ở ngay trong hoàng cung, có thể không muốn tìm cơ hội gặp một lần sao?
Chẳng qua, những người chẳng dễ dàng gì ngắm được Phương Khinh Trần vài lần trong Thanh Hoa cung đó, đại bộ phận đều thất vọng mà về.
Vốn Phương Khinh Trần nếu sơ tẩy một phen, thay bạch y có tính tiêu chí, phong hoa thần thái, đoạt mắt người là khỏi cần phải nói. Đáng tiếc mấy ngày nay, mỗi lần khi có thể bị người bắt gặp, không phải y vừa mới bị dùng ngân châm châm toàn thân một lần thì là mới từ trong ang nước nóng bước ra. Bị Phong Kính Tiết chỉnh đến tâm lực mỏi mệt, uể oải bất kham, sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô thần, khí chất phong độ gì cũng mất hết, khiến vô số khách nhân do mộ danh mà đến hoàn toàn thất vọng, thầm than nghe danh không bằng gặp mặt.
Đám văn võ trọng thần kia thất vọng đã đành, thú vị nhất chính là mấy phi tần trong cung, tuy rằng đều là danh môn quý nữ, nhưng vẫn còn trẻ, vẫn là tuổi nữ nhi bình thường mơ mộng hướng về anh hùng hào kiệt, sau khi trông thấy Phương Khinh Trần, dưới sự thất vọng, sợ là có rất nhiều mộng ảo tốt đẹp đã nát bét, ngầm oán giận với nhau, hối hận không nên đến xem.
Yên Lẫm nghe những việc thú vị thế này, chỉ cảm thấy buồn cười. Nếu không phải lo lắng thân thể Dung Khiêm, không muốn Dung Khiêm bị Phương Khinh Trần liên lụy chịu quấy rầy nhiều như vậy, y chẳng những sẽ không tọa trấn ở Thanh Hoa cung, không cho người khác đến quấy rầy nữa, sợ còn phải âm thầm trợ giúp kia.
“Nói gì thế? Cao hứng đến vậy?” Phong Kính Tiết mỉm cười chậm rãi bước đến.
Phương Khinh Trần nghiến răng: “Chúng ta người nào biểu tình có vẻ như cao hứng?”
Phong Kính Tiết bật cười: “Trừ ngươi mặt như đưa đám, còn có ai không cao hứng?” Y đưa tay chỉ, Dung Khiêm mặt vẫn mỉm cười, Yên Lẫm tuy trên mặt không dám cười ra, trong mắt lại toàn là ý cười.
Đối với sự thật rằng mình
trở thành đối tượng cho người khác cười nhạo này, Phương Khinh Trần rất bất đắc dĩ, hung tợn trừng Phong Kính Tiết: “Sao trước kia ta không biết ngươi có thiên phú?”
“Vốn không có, nhưng gặp phải kẻ trời sinh như ngươi, tự nhiên liền bị kích phát ra thiên phú.” Phong Kính Tiết kịp thời đưa tay, đè lại Phương Khinh Trần vừa định nhảy dựng lên liều mạng với y, cười lạnh nói: “Cố ý trúng độc, cố ý bị thương, cố ý không chịu chữa, bản thân ngươi hãy nói thật xem, có phải ngươi là kẻ cuồng chịu ngược.”
Dung Khiêm ho một tiếng hòng nhắc nhở.
Hai vị, đang có người ngoài đó, nói chuyện có thể hàm súc chút không?
Phong Kính Tiết và Phương Khinh Trần đồng thời lườm y một cái rất xem thường.
“Không phải cả kết cục nguyên thị là gì ngươi cũng không hiểu sao?” Phong Kính Tiết cười nói.
Ngụ ý chính là ngươi cả thường thức cũng chẳng hiểu, còn có thể nghe hiểu được từ chuyên ngành như vậy sao?
Yên Lẫm ở bên cạnh nghe mà không hiểu ra sao, kỳ thật rất muốn lén hỏi thử Dung Khiêm, tư gì, mẫu gì, nguyên thủy gì? Chẳng qua nhìn biểu tình quỷ dị kia của Phong Kính Tiết và Phương Khinh Trần, trong lòng thấp thoáng dâng lên một loại cảnh giác không tên, đây dường như là vấn đề rất nguy hiểm rất không nên hỏi.
Dung Khiêm sắc mặt hơi xấu hổ, cố tình lại cảm giác được ánh mắt khó hiểu mà hiếu kỳ của Yên Lẫm, mặt cũng hơi nóng lên, nghiêng mặt làm bộ không phát giác.
Phương Khinh Trần và Phong Kính Tiết phát hiện không đúng, nhìn nhau một cái.
Ồ? Học sinh ngoan đọc sách chết này, mặt tri thức dường như tăng trưởng rồi, hiện tượng hay ôi hiện tượng hay.
Trong lòng Dung Khiêm đúng là buồn bực. Lúc trước chỉ bởi vì Phong Kính Tiết cười y không có thường thức, hại y trong lần trò chuyện nào đó, thuận miệng hỏi Trương Mẫn Hân một câu rằng kết cục nguyên thị là gì? Kết quả đồng nhân nữ kia thét lên chói tai, Tiểu Dung mở mang đầu óc rồi, túm y tẩy não rất lâu, nói những lời khủng bố quỷ dị đó, quả thực làm Dung Khiêm lúc ấy hận không thể đâm đầu chết quách cho xong. Hiện tại hai kẻ này, lại dám ở trước mặt Yên Lẫm, nói ra chuyện nhàm chán này?
Bầu không khí lập tức trở nên quỷ dị, Dung Khiêm ho hai ba tiếng, chuẩn bị mượn phục kiện bỏ đi cho xong việc. Mới định đứng dậy, Phong Kính Tiết đã mỉm cười nhẹ nhàng đè lại: “Muốn đi, cũng phải chờ uống thuốc hẵng đi.”
Dung Khiêm thở dài, đưa mắt nhìn lên, mấy cung nữ xinh đẹp xếp thành hàng, phục sức hoa mỹ, đã uyển chuyển đi về phía họ.
Mấy ngày nay Phương Khinh Trần đối với trình tự uống thuốc của Dung Khiêm, cũng quen thuộc lắm rồi, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ phô trương này vẫn phải buồn cười, nghiêng đầu nhìn Phong Kính Tiết một cái: “Ngươi rốt cuộc là vì hứng thú xấu xa gì, nhất định bắt người ta bố ra trận trượng phong lưu thế này để uống thuốc.”
“Không có gì, dưỡng tai mắt.”
Phong Kính Tiết trả lời thật thản nhiên.
Các cung nữ đi đến gần, uyển chuyển quỳ lạy, cung nữ dẫn đầu hai tay giơ cao bát ngọc: “Bệ hạ, thuốc đã sắc xong.”
Dung Khiêm rất bất đắc dĩ, rất buồn bực, nhưng cũng rất nhận mệnh mà đưa tay cầm bát thuốc, chợt hơi nhíu mày. Ngay tại khoảnh khắc nhận bát, y cảm giác được đôi tay bưng bát của cung nữ này đang run rẩy rất nhẹ.
Y chậm rãi đặt bát thuốc lên bàn, cũng không vội uống, chỉ chú mục nhìn cung nữ này.
Cung nữ buông hai tay, mấy người ở đây đều có thể không hề ngăn cản nhìn thấy khuôn mặt nàng, cũng lập tức phát giác, nữ tử xinh đẹp này, sắc mặt tái nhợt lạ thường, ánh mắt mập mờ, dao động bất định.
Phương Khinh Trần không chút để ý ngắm bát thuốc một cái, đưa mắt trao đổi với Dung Khiêm, đều không nói gì.
Trong lòng Yên Lẫm cũng lập tức sinh báo động, mấy người ở đây đều là người khôn khéo, cung nữ dâng thuốc này vẻ mặt hơi không đúng là có thể lập tức phát giác, huống chi tâm tư Yên Lẫm vẫn buộc chặt chẽ trên người Dung Khiêm. Thấy người đưa thuốc cho Dung Khiêm này có vấn đề, trong ngực nghiêm nghị túc sát, thò tay bưng bát thuốc lên, đưa qua lạnh lùng nói: “Ngươi uống một ngụm.”
Cung nữ hoảng sợ ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hoảng sợ hãi không nói nên lời.
Truyện convert hay :
Phúc Bảo Thập Niên 70