Giang Thành.
Khách sạn Hill, phòng tiệc xa xỉ.
Tô Mật đang trốn trong một góc phòng, mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ rối tung trên bả vai gầy hiện lên quầng sáng óng ánh trắng nhỏ ở dưới ngọn đèn, đôi mắt sáng ngời rực rỡ, thỉnh thoảng nhìn quét xung quanh.
Mục đích của cô rất rõ ràng đó chính là quyến rũ Yến Nam Qua.
Và lúc này là tiệc rượu do mẹ Yến tổ chức để tuyển người đẹp thay anh.
Có điều, sau khi nhìn xung quanh một lúc, Tô Mật không thấy bóng dáng của Yến Nam Qua đâu cả.
Cô khẽ cụp mắt xuống, trên mặt không có chút cảm giác sốt ruột nào.
Không sao, cô có thể đợi.
Mười phút sau.
Như mong muốn, Tô Mật đã đợi được đến khi Yến Nam Qua xuất hiện.
Chỉ là khi anh vừa mới ngồi xuống ghế sô-pha liền có những người đẹp nóng lòng muốn tiến lên, nhưng còn chưa kịp lại gần, thì đã bị ánh mắt lạnh lùng, sâu thẳm như thể nhìn vật đã chết của anh, không hề có một chút dao động.
Người có thể đến dự buổi tiệc hầu hết đều là thiên kim danh viện, da mặt mỏng lại có danh tiếng.
Ai cũng đều xấu hổ khi bước tới.
Yến Nam Qua hài lòng dựa lưng vào ghế sô-pha, cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
Năm phút.
Có thể ở lại đây được năm phút đã là giới hạn của anh rồi, nếu không phải vì mẹ cứ yêu cầu lần này đến lần khác, thì dù một giây đồng hồ anh cũng không xuất hiện ở đây.
Tô Mật nhìn Yến Nam Qua từ xa, thấy sâu trong ánh mắt anh lộ rõ vẻ sốt ruột.
Tô Mật mím môi, xem ra thời gian của mình không còn nhiều nữa.
Nghĩ đến đây, cô liền đứng dậy đi về phía Yến Nam Qua.
“Xin chào, anh Yến, tôi là Tô Mật.
” Tô Mật mỉm cười tự giới thiệu bản thân, giọng nói vừa yêu kiều vừa mềm mại, giống như có chứa đường.
Yến Nam Qua không ngờ rằng còn có người dám tới gần.
Anh ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc bắt gặp một đôi mắt đen trắng rõ ràng, tỏa ra ánh sáng lung linh.
“Cô Tô.
” Yến Nam Qua nhíu mày.
Anh có biết qua cô gái này, mà phải nói là trong xã hội thượng lưu ở Giang Thành gần như không có người nào không biết cô.
Tô Mật, con gái út của nhà họ Tô, từ sau khi nhà họ Tô xảy ra chuyện không may, cô đã phải tiếp quản mớ hỗn độn của tập đoàn Tô thị và gần đây hoạt động rất tích cực, chỉ trong một thời gian ngắn đã trở thành gái làng chơi có tiếng ở Giang Thành.
Thậm chí là khét tiếng.
Nhưng mà không thể không thừa nhận, gương mặt này trông rất ưa nhìn, khó trách sao có thể khiến cho nhiều đàn ông thèm thuồng.
Mà suy nghĩ này của anh chỉ thoáng qua trong nháy mắt.
"Anh Yến, nghe nói bữa tiệc hôm nay được tổ chức dành riêng cho anh, không biết tôi có được vinh dự uống một ly với tổng giám đốc Yến hay không?" Tô Mật vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vào người đàn ông với ánh mắt sáng rỡ, ý đồ rất rõ ràng, nói cách khác là cô vốn không hề có ý định che giấu.
Câu đàn ông mà vô tình câu trúng anh sao? Mặt mũi Yến Nam Qua tối sầm lại.
"Xin lỗi, tôi không có hứng.
"Lời nói của người đàn ông dứt khoát mà không một chút e ngại, như muốn nói là tôi không hề có hứng với Tô Mật cô.
Nếu một người phụ nữ da mặt mỏng thì không biết chừng đã xấu hổ che mặt bỏ đi rồi, nhưng Tô Mật thì khác.
"Nếu như vậy thì chi bằng chúng ta hẹn một lúc nào đó hoặc hôm nào đó gặp nhau?"Thật không biết điều!Đôi mắt đen của Yến Nam Qua hơi híp lại, có chút nguy hiểm nhưng dường như Tô Mật không cảm giác được, cô nâng khuôn mặt thanh tú lên, nở một nụ cười rạng rỡ, trong đôi mắt tỏa ra ánh sáng lung linh đầy vẻ chân thành.
"Tôi đã ngưỡng mộ tổng giám đốc Yến đây đã lâu.
"Người phụ nữ da