“Tổng giám đốc đang họp, anh ấy bảo tôi nhắn với cô như vậy.”Bạch Thuật đẩy gọng kính trên sóng mũi, thái độ lịch sử mỉm cười nói: “Từ trước đến nay, Yến thị chưa bao giờ thiếu đối tác, nếu cô không hài lòng thì có thể ra về, không ai cấm cả.”Được lắm, cô nhịn, đợi sau này…Trong lòng dù suy nghĩ sau này sẽ làm như thế nào, nhưng Tô Mật vẫn phải chấp nhận hiện thực, bị người ta đang “nắm đằng chuôi”, mình muốn hợp tác, làm sao có chỗ thương thảo.Cô nghiến răng cúi đầu nhìn hợp đồng trong tay, cuối cùng cầm bút lên kí tên mình xuống.Nửa tiếng sau.“Tổng giám đốc các anh đâu? Vẫn chưa họp xong à?”“Mong cô kiên nhẫn chờ thêm một chút.”Sau một tiếng rưỡi, ngay lúc Tô Mật sắp nổi điên thì Bạch Thuật đi tới nói: “Cô Tô, một lát nữa nữa sẽ có hội nghị liên quan đến khai thác Địa Vương, tổng giám đốc nhờ tôi nói với cô là mười phút sau vào họp.”Nghe vậy, lòng Tô Mật rối bời lên.“Ừm, Ngôn Hiên này, cậu thấy trang phục tôi hôm nay thế nào?”Không ngờ Tô Mật sẽ nói chuyện với mình, Ngôn Hiên bất ngờ nhìn sang, gò má hơi hồng, nhỏ giọng nói: “Chị rất đẹp.”“Cậu thật biết khen tôi đó.” Tô Mật liếc nhìn cậu cười thật tươi, sau đó hít một hơi thật sâu rồi đọc tài liệu đã được chuẩn bị cả đêm qua.Cuộc hội nghị này liên quan đến vị trí của cô ở Tô thị sau này, cô nhất định phải biểu hiện thật tốt mới được, không được phép xảy ra bất kì sai lầm nào.Khóe miệng Ngôn Hiên giật giật, không làm phiền cô nữa, thầm nghĩ cậu đang nói thật mà.Hôm nay Tô Mật mặc âu phục nữ, áo khoác đen phối với áo sơ mi lụa trắng bên trong, bên dưới là chiếc quần đen dài ôm lấy đôi chân thon gọn, mái tóc dài màu nâu được buộc hờ sau đầu, có vài lọn tóc rủ nhẹ trên mặt lại cộng thêm nét đẹp kiều diễm thường ngày làm cho nơi làm việc này tăng thêm mấy phần hương sắc.Vẻ đẹp “mười phân vẹn mười”.Nhìn kĩ lại thấy có vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô, Ngôn Hiên liền lấy khăn tay từ trong túi áo ra đưa cho cô: “Chị Mật, chị mau lau đi.”Cậu cười xấu hổ nhưng giọng rất chắc chắn: “Chị đừng lo lắng, chắc chắn chị sẽ làm được.”“Xì!” Tô Mật bật cười, tiếng cười làm vơi đi chút lo lắng trong lòng.“Không ngờ cậu lại rất lòng tin với tôi.” Thời gian họp sắp bắt đầu, cô đứng lên vỗ vai cậu, cười nói: “Tôi mong sẽ như lời chúc của cậu, bạn học Ngôn Hiên à.”Vừa tranh thủ thời gian nghỉ giải lao đi ra ngoài, Yến Nam Qua vô tình nghe được cuộc đối thoại của hai người bèn cười lạnh.Nhờ vào lời chúc của một trợ lý nhỏ đó sao?Thành hay bại đều nằm trong tay anh, muốn khấn cũng phải khấn chỗ anh, đúng là tấm chiếu chưa trải.Không có gì thay đổi, nhưng lúc Tô Mật vừa bước một chân vào phòng họp thì đột nhiên điện thoại vang lên có tin nhắn …[Cô Tô, anh trai cô tỉnh rồi.]”Động tác của Tô Mật khựng lại trong phút chốc rồi liền quay người rời đi, bỏ lại một câu: “Ngôn Hiên, cậu ở lại giúp tôi, tôi có việc gấp phải đi.”Trong phòng họp im lặng như tờ.Vẻ mặt Yến Nam Qua u ám nhìn bóng lưng vội vàng rời đi.*Chạy đến bệnh viện, trong đầu Tô Mật lúc này hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn một câu nói… “Cô Tô, anh trai cô tỉnh rồi.”Vốn dĩ lộ trình là bốn mươi phút nhưng cô đã rút ngắn đi phân nửa, thở hồng hộc chạy đến cửa phòng bệnh anh trai, đột nhiên cô dừng lại bước chân, hốc mắt hồng hồng.Tay cứ nâng lên rồi lại hạ xuống, chần chừ không dám quyết bởi cô sợ, sợ cái tin vừa nãy chỉ là một trò đùa ác ý.“Cô Tô đúng không?” Bỗng có một cô y tá mở cửa đi ra: “Anh Tô vừa tỉnh, tình trạng vẫn chưa ổn định, mong cô nhẹ nhàng một chút.
Cô có thể đi vào thăm rồi.”Tô Mật rón rén bước vào.Một người đàn ông sắc mặt tái nhợt nhắm mắt nằm trên giường