Yến Nam Qua không phải là loại người chấp nhận thua thiệt.Dù anh không có chút hứng thú nào với người phụ nữ này cũng chẳng muốn để cho cô giương oai trên đầu mình.Qua mấy lần tiếp xúc, anh nhận thấy nếu hòa nhã với cô, chắc chắn cô sẽ thuận ý mà trèo lên đầu anh.Được một tấc tiến lên một thước, mới là bản chất thật của cô gái này.Người như vậy, phải không để ý một lần cho biết Mã vương gia có ba con mắt*, không thể tùy tiện trêu ghẹo được.* Mã Vương gia là một nhân vật thần thoại, có thêm con mắt thần (giống như Nhị Lang thần Dương Tiễn), “Mã Vương gia có ba con mắt” là ý nói người đặc biệt, rất lợi hại.Yến Nam Qua cười như không cười nhìn Tô Mật.Nhìn vẻ đẹp mềm mại, gương mặt xinh đẹp, làn da trắng như tuyết của cô, rồi lại nhìn dáng vẻ kích động của cô.
Sau khi cảm nhận những tình cảm ngổn ngang trong lòng, nhìn mái tóc bay tán loạn kia, bỗng dưng anh không muốn ngay lập tức cho cô một câu trả lời rõ ràng.Tô Mật vẫn vô cùng bình tĩnh.Cái con người Yến Nam Qua này sống rất có nguyên tắc, nếu lúc trước anh đã đồng ý thì chắc chắn bây giờ sẽ không đổi ý nhưng bây giờ cứ lập lờ như muốn trêu đùa cô.Nếu như vậy, thì cứ xem sao.Anh mặc kệ ánh nhìn của cô, thậm chí còn cố ý kéo chăn xuống, lộ ra dấu vết trên người anh.Không quan tâm cô thế nào, Yến Nam Qua vẫn là dáng vẻ như đang im lặng suy nghĩ, làm cô có chút luống cuống.Nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, ở vị thế hiện tại cô không cho phép mình hoảng loạn."Tiểu Nam Nam, Tiểu Qua Qua, Nam Qua~~~"Giọng của cô tựa như một làn sóng, nhưng Yến Nam Qua vẫn thờ ơ.Tô Mật cắn răng nghĩ phải làm liều thôi."Cục cưng, bảo bối ngoan, anh nói đi mà, anh muốn người ta như thế nào thì anh cứ nói thẳng đi, đừng như vậy, dọa người ta sợ đó Tiểu Tâm Tâm người ta cũng..."Yến Nam Qua không nhịn được buồn nôn trong lòng, run lên một cái."Nói tiếng người!"Tô Mật kéo chăn lên một chút rồi nghiêm mặt nói: “Tổng giám đốc Yến, tôi cảm thấy đề nghị này của tôi rất tốt, dù sao đây cũng là lợi ích chung của chúng ta.
Nếu chỉ vì kinh nghiệm của tôi không đủ hay sơ suất, thì nhà họ Tô của chúng tôi sẽ tiêu đời, và tất nhiên tổn thất của Yến thị cũng sẽ không nhỏ.""Hợp tác hai bên cùng có lợi.
Chỉ cần tổng giám đốc Yến giúp tôi nắm lấy cơ hội trong thời điểm quan trọng nhất, những cái còn lại tôi có thể tự làm được."Yến Nam Qua nghiền ngẫm, nhìn cô."Cô cũng biết cô không đủ kinh nghiệm à! Đã như vậy thì cho dù có hợp tác với Tô thị tôi cũng sẽ kiếm người thành thục hơn, tỷ như chú hai cô, Tô Kiến Phong, dù sao đều là người một nhà, tôi cũng chẳng thiệt gì cả."Tô Mật kinh ngạc ngồi bật dậy, quên mất mình đang không một mảnh vải che thân, hoảng hốt nói:"Ông ta đến tìm anh?"Tô Mật tức giận đập xuống cái gối đầu, lão già khốn nạn xảo quyệt này.Yến Nam Qua gật gầu: "Nhưng mà tôi đã từ chối rồi.
Hợp tác với cáo già không trung thực, chi bằng tự mình rèn dạy một đứa học sinh thì hơn."Tô Mật thả lỏng cả người, lập tức mừng rỡ."Anh, anh đồng ý rồi sao?"Cô vốn tưởng rằng phải làm phiền nhiều lần nữa anh mới đồng ý, không nghĩ tới anh lại dễ dàng như vậy.Yến Nam Qua thản nhiên nói: "Tôi chỉ muốn xem rốt cuộc cô và chú hai của cô ai lợi hại hơn thôi.
Đương nhiên, tôi cũng có điều kiện, đó là lợi ích của tôi không được bị tổn thất.""Nếu không." Anh hơi nheo mắt lại: “Cô cảm thấy bao nhiêu Tô thị mới đền đủ cho tôi?”Ngụ ý là nếu như Yến thị bị thiệt thòi về phần lợi ích chỉ vì hợp tác với Tô thị thì anh sẽ không nể mặt của cô mà buông tha cho nhà họ Tô, thậm chí anh còn sẽ truy cứu tới cùng.
Đến lúc đó, rốt cuộc nhà họ Tô có thể tiếp tục mang họ Tô nữa hay đổi thành họ Yến cũng còn khó nói.Nhưng Tô Mật hoàn toàn không để tâm đến.Mặt mũi sao? Từ khi nào Tô Mật có mặt mũi trước mặt Yến Nam Qua chứ?Chỉ cần Yến Nam Qua đồng ý giúp cô, dù cho lợi nhuận ít đi chăng nữa, cô cũng sẽ không nói gì, chẳng lẽ không thể chống đỡ đến lúc anh trai cô khỏe hoàn toàn sao?Vui mừng quá đỗi, đột nhiên Tô Mật vén chăn lên rồi bổ nhào về phía Yến Nam Qua, đè ót anh xuống giường, tiếp xúc thân mật với anh.Trong phút chốc, Yến Nam Qua có hơi nổi cáu: "Cô..."Vừa nói xong một chữ, lời còn lại đã bị cô nuốt mất.Cô giống như một khối đường keo dính, dán chặt lên người anh, chẳng chịu buông ra.Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên, khoé miệng vẫn vươn sợi chỉ bạc, bỗng dưng nở một nụ cười câu dẫn anh, mi mắt quyến rũ như tơ, phút giây ấy, đầu Yến Nam Qua trở nên trống rỗng, mất đi hết năng lực suy nghĩ.“Thầy Yến, không bằng bây giờ chúng ta nói đến vấn đề thù lao