Vẻ mặt Tô Mật đầy ý cưới hướng anh liếc mắt đưa tình.“Gấp cái gì chứ? Tôi sẽ cho anh biết cái gì gọi là phòng bếp ma thuật.”Yến Nam Qua còn tưởng rằng cái cô gọi là phòng bếp ma thuật chính là lấy cơm từ trong túi đeo sau lưng ra, nhưng kết quả là thấy cô lấy từ trong túi ra các loại đồ ăn khác nhau, đặc biệt còn có mì ăn liền.Yến Nam Qua nhìn qua những đồ ăn này mà trợn mắt há hốc mồm.“Đây là cái mà cô nói là biết nấu cơm đó hả?Tô Mật phản bác hùng hồn, đầy lý lẽ: “Mì ăn liền thì làm sao? Anh đừng có coi thường nó nha? Nhiều hương vị, quan trọng nhất là nhanh, là lựa chọn hàng đầu của những người thu nhập kém đó, tôi cũng rất thích ăn mì.”“Nói cho anh biết, trong khoảng thời gian này ngoài trừ ăn cơm lúc làm việc ở công ty ra, thời gian còn lại tôi đều dựa vào mì mà sống đó.”".
.
.
.
.
."Yến Nam Qua không còn biết nói gì nữa.Cô đi ra bên ngoài phòng trà lấy nửa nồi nước sôi, và Yến Nam Qua chỉ biết trơ mắt nhìn cô dùng điện của anh, nước của anh, ở trong văn phòng sang trọng, rộng rãi của anh bắt đầu nấu mì.---Thần linh ơi, cô lại nấu ăn.Yến Nam Qua đỡ trán thở dài.Anh biết anh không nên mong chờ vào cái mà gọi là tay nghề của người phụ nữ này.Mì ăn liền?Vậy mà cô cũng nghĩ ra được.Chẳng lẽ anh phải khen cô vì đã mang mì đến cho anh.Nhưng không thể không nói, mì là món khi tỏa ra mùi vị không ai có thể cưỡng lại được.Yến Nam Qua anh không phải chưa từng ăn mì, nhưng không hiểu sao hôm nay lại cảm thấy mì có hương vị đặc biệt thơm.Yến Nam Qua nhìn chằm chằm vào bóng dáng bận rộn của Tô Mật, mà cũng không biết là đang nhìn mì hay là nhìn người nấu mì nữa.Không lâu sau cuối cùng Tô Mật cũng mang mì đã nấu xong ra.Một bát đầy không chỉ có thêm rau xà lách, cà chua bi, hai trứng muối mà còn có thêm hai cây xúc xích.Lần trước Tô Mật nấu mì Ngôn Hiên cũng nhìn chằm chằm không chớp mắt, nhưng ánh mắt không có tính xâm lược như Yến Nam Qua.Ánh mắt kia quá sắc bén, cho dù đang quay lưng lại Tô Mật vẫn cảm thấy như đứng trong đống lửa ngồi trong đống than vậy, nghĩ thầm có phải anh sợ cô đầu độc anh không.Làm cho Tô Mật chỉ nấu mì thôi mà cũng toát cả mồ hôi.Giống như là Alexander đang nhìn chằm chằm vào nồi mì của cô vậy.Tô Mật cười tươi như hoa đặt nồi nhỏ lên bàn làm việc của Yến Nam Qua.“Tổng giám đốc Yến, nếm thử xem tay nghề của tôi thế nào, ai nếm qua rồi cũng khen ngon đó.”“À, tôi còn tưởng không ai dám ăn món cô nấu chứ, dù sao không phải ai cũng giống tôi, không sợ chết.”Vẻ mặt tươi cười của Tô Mật hơi cứng lại.“Tổng giám đốc Yến nói vậy là có ý gì? May mắn lắm mới có thể ăn mì tôi nấu đó, anh chính là người may mắn thứ hai đấy.”Yến Nam Qua nhìn cô một cái, không chút để ý nói: “Hóa ra đã có một người bị hại, người đó cũng thật xui xẻo, mà không biết người dũng cảm đó là ai nhỉ?”Tô Mật thật muốn mắng người.Cái tên này rốt cuộc có ăn hay không hả? Không ăn thì dẹp đi, cô mang ra ngoài cho chó ăn, tốt xấu gì cũng giúp chúng có thể ăn no bụng.Nhưng giận thì giận cô cũng không dám nói gì, chỉ có thể để trong lòng.“Chính là trợ lý của tôi Ngôn Hiên, anh cũng gặp rồi đó? Tổng giám đốc Yến, bụng của anh kêu như vậy, anh không định an ủi nó sao?“Mì để lâu sẽ không còn ngon đâu.”Động tác cầm đũa của Yến Nam Qua lập tức dừng lại, anh lạnh lùng nhìn Tô Mật.“Cô Tô, tôi nhớ rõ mấy ngày trước tôi đã nói với cô, hợp tác của chúng ta có hai điều kiện quyết định.”“…..”Tô Mật trợn trắng mắt.Tính độc chiếm của người đàn ông rõ ràng chỉ là ở giao dịch thể xác, nhưng anh nói cứ thể như hai người yêu nhau vậy.Chỉ có những người yêu mới có quyền nói vậy.
Đúng là phiền thật!Chuyện nào ra chuyện đó chứ!“Đó là trợ lý của tôi, không phải người ngoài, người ta vất vả làm việc cho