Chương 18: Vào kinh
Quả nhiên Tống Mộng Trì vội vàng quay lại Trường An, đêm hôm đó hắn lập tức tìm Tống Tinh Dao nói chuyện, nghe thấy Tống Tinh Dao nói thân thể không sao đã có thể đi xa, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức quyết định lên đường vào ba ngày sau.
Trong ba ngày này, Tống Tinh Dao bận đến mức không có thời gian rảnh để suy nghĩ về Lâm Yến. Lần này đi Trường An để định cư, nàng có quá nhiều hành lý cần phải chuẩn bị, mặc dù Tống Mộng Trì nói đã thay nàng chuẩn bị đầy đủ hết mọi thứ ở Trường An, không cần thiết phải đem đồ vật cũ trong nhà theo nhưng nàng vẫn vơ vét thượng vàng hạ cám thành hai xe hành lý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xe ngựa đã chờ ở bên ngoài cổng thứ hai, từ chiều hôm qua gã sai vặt của Tống phủ đã bắt đầu vào trong tú lâu của Tống Tinh Dao dọn dẹp rương hòm ra ngoài, nhét đầy tràn xe ngựa mà vẫn còn thừa mấy cái hòm không có chỗ để, chỉ có thể tạm thời đặt trên mặt đất, chờ Tống Tinh Dao sắp xếp lại chỗ chứa.
Tống Mộng Trì dẫn người tới đây kiểm tra, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này nên không khỏi phàn nàn nàng: “Tống Tinh Dao, muội chuyển nhà đấy hả?”
Tống Tinh Dao đang tự mình chúi đầu vào sắp xếp lại hành lý trong xe ngựa, nghe vậy thì thò đầu ra ngoài: “Đều là đồ dùng quen thuộc, không mang theo thì muội không yên tâm.” Khi nàng nói chuyện, nụ cười vốn dĩ đang treo trên môi lại tắt lịm bởi vì nhìn thấy người đứng bên cạnh Tống Mộng Trì.
Mấy người Lâm Yến cũng đi theo Tống Mộng Trì tới đây, đúng là âm hồn không tan.
“Cái gì đây nữa?” Tống Mộng Trì mở cái rương bên cạnh chân ra, quét mắt nhìn rồi nhíu mày lại, thuận tay xách một con búp bê vải đã phai màu đang đặt phía trên, mắng nàng không hề lưu tình chút nào: “Muội bao nhiêu tuổi rồi mà còn chưa cai sữa hả?” Hắn lại nhìn thấy mấy món đồ chơi cũ của nàng trong cái rương kia, nào là con rối bằng đất sét, chuông đồng sáu cạnh treo dưới mái hiên…
Tống Tinh Dao tức muốn hộc máu mà nhảy xuống xe, dùng tay cướp lại con búp bê rồi nhét vào trong rương, đóng nắp lại vang lên một tiếng rầm, tức giận đến mức mắng lại hắn: “Huynh mở rương hành lý của muội làm gì? Đồ của muội, muội thích mang bao nhiêu thì mang bấy nhiêu!”
Tống Mộng Trì thương nàng chiều nàng, khi cần mắng thì không hề khách khí, ở trước mặt hắn Tống Tinh Dao tùy hứng kiêu ngạo, cũng chưa từng nhường nhịn, hai huynh muội lớn lên trong cãi nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhét không vừa!” Bởi vì có người ngoài ở sau lưng, Tống Mộng Trì không quên giữ phong độ của mình.
“Muội tự nghĩ cách.” Tống Tinh Dao không chịu nhượng bộ. Búp bê vải này là mẫu thân tự tay may cho nàng, từ nhỏ nó đã ngủ cùng nàng ở bên gối, đó là đồ vật đầu tiên nàng nhìn thấy sau khi sống lại kiếp này, hơn nữa mỗi đêm nàng đều ôm nó vào trong ngực. Trên người búp bê cũ có hơi thở của năm tháng, là thứ duy nhất có thể an ủi nàng khỏi nỗi lo sợ, nghi hoặc, bất an mà nàng không thể nói rõ với người khác, là vật cũ hiếm hoi giúp nàng cảm thấy an toàn nhất trên đời này…
Rương đồ cũ này đều thuộc về quá khứ, là bằng chứng nàng trưởng thành ở Lạc Dương, mang theo vô số hơi thở của người thân mà mười năm sau này, người thì đi xa, người thì bệnh chết... Ví dụ như tổ mẫu của nàng. Nàng đã từng ảo não hối hận vì khi chuyển nhà vào kinh đã không mang theo những đồ vật xưa cũ này, để rồi mười năm sau, nàng chỉ có thể dựa vào ký ức để nhớ lại ánh mặt trời tươi đẹp và người thân quen ở Lạc Dương, bây giờ nàng nhất định phải tự mình bù đắp.
Cũng không phải là nàng cố chấp mà là những đồ vật cũ mất mà tìm lại được này tượng trưng cho những năm tháng mất mà tìm lại được của nàng, chỉ có nhìn thấy, chạm vào thì nàng mới có thể thực sự tin tưởng, nàng đã tỉnh lại từ cơn ác mộng kia.
Vì vậy, nàng tùy hứng một chút thì đã sao?
Phương Ngộ Thanh bật cười: “Lục tiểu thư thật là chân thành đáng yêu.”
“Ta thấy là ấu trĩ giống như đứa trẻ chưa cai sữa thì có.” Tất nhiên Tống Mộng Trì không thể hiểu được sự lo lắng bất an của nàng, hắn tức giận đến mức dùng chân giẫm lên cái rương: “Ta nói không được mang là không được mang!”
Hắn rất giống một ca ca ngông cuồng, độc đoán, xấu xa.
Du Thâm xoa bóp giữa mày, cảm thấy hơi đau đầu với hai huynh muội nhà này, quay đầu lại trông thấy Lâm Yến đang nhìn chằm chằm vào hai huynh muội Tống gia đến ngây ngẩn.
Huynh muội… Tống Tinh Dao và Tống Mộng Trì cũng là huynh muội nhưng lại tương phản với nhà hắn, hiển nhiên là hoàn toàn khác biệt. Có vẻ huynh muội trong thiên hạ rất ít người giống như hắn và Lâm Vãn… Hoặc là nói, rất ít người giống như mẫu thân của hắn, từ nhỏ đến lớn bà chỉ biết nói yêu cầu với hắn.
“Tống Mộng Trì, huynh bỏ cái chân thối của huynh ra!” Tống Tinh Dao tức giận đến mức muốn đá vào chân hắn.
Khi huynh muội hai người gặp nhau là lại tương thân tương ái, trong nháy mắt đã có tia lửa văng ra khắp nơi, hai người đều nhìn nhau không vừa mắt.
“Xe ngựa của ta vẫn còn chỗ trống, chuyển đến chỗ ta đi.” Lâm Yến mở miệng nói.
Tống Tinh Dao đang kéo Tống Mộng Trì sang một bên, nàng nghe thấy vậy thì quay đầu lại, mặt mày lạnh lùng nói một cách dứt khoát: “Không cần. Việc nhà ta không cần Lâm công tử nhọc lòng.” Sau đó nàng lại lớn tiếng kêu lên: “A Hải, có được không?”
Kỳ Quy Hải cũng chui đầu ra khỏi xe ngựa, trên trán lấm tấm mồ hôi, nói: “Xong ngay đây, có thể dọn được chỗ trống đấy, Lục tiểu thư cứ giao cho nô là được.”
Tống Tinh Dao nhướng mày nhìn về phía Tống Mộng Trì và Lâm Yến rồi hỏi lại một câu: “Nghe thấy chưa?” Sau đó nàng quay người lại rồi đi tới trước xe ngựa, nói: “Ta tới giúp ngươi.”
Tất nhiên Kỳ Quy Hải vươn tay ra, Tống Tinh Dao nắm chặt một cái để mượn lực, người nhẹ nhàng nhảy lên xe ngựa chất đầy rương hòm.
Phương Ngộ Thanh sờ sờ mũi, vừa định trêu ghẹo vài câu nhưng đột nhiên cảm thấy Lâm Yến bên cạnh hít thở nặng nề, hắn liếc mắt nhìn theo bản năng, cực kỳ hiếm lạ khi trông thấy một cảm xúc kỳ lạ lóe lên trong mắt Lâm Yến.
Không biết là tức giận, ghen ghét hay là cảm xúc gì khác nhưng Phương Ngộ Thanh cảm thấy tia sáng kỳ quái kia giống như một thanh kiếm bổ quả cầu vô dục vô cầu của hắn ra, lộ ra màu đỏ tươi bên trong —— màu đậm đến mức người ngoài cũng có thể phát hiện ra.
Phương Ngộ Thanh buồn bực. Sao thần tiên… cũng có cảm giác u ám không thể diễn tả thành lời như vậy?
————
Cuối tháng tám, sắc thu ngày càng rõ rệt, hoa quế trong Tống phủ bị một cơn gió bất chợt quét qua thổi rơi đầy đất khiến cho cuộc chia ly này thêm vài phần hiu quạnh. Tống Tinh Dao giẫm lên một đường ngập tràn mùi thơm dịu nhẹ ra khỏi Tống phủ, người đến tiễn nàng vây kín hai bên trái phải của cửa lớn, đều là huynh đệ tỷ muội trong mấy phòng của Tống gia.
Cho dù ngày xưa có bao nhiêu mâu thuẫn nhỏ nhặt thì đến ngày này cũng đều buông bỏ, các tiểu cô nương nắm lấy tay nàng lưu luyến nói lời chia tay, đứa nhỏ Xuân Sinh khóc đến mức hai mắt ướt đẫm nước mắt, ôm chân nàng nói không ngớt: “Lục cô cô đừng đi.” Tống Tinh Dao không kìm được mà hốc mắt đỏ hoe, bế Xuân Sinh lên vừa ôm vừa thơm, vẫn là Tống Mộng Trì khuyên bảo thì nàng mới miễn cưỡng kiềm chế được cảm xúc.
“Ai nha, mấy tiểu cô nương này thật sự khiến người ta đau lòng quá.” Phương Ngộ Thanh nói với vẻ đau lòng.
“Nữ nhân đa cảm, khóc sướt mướt…” Du Thâm không kiên nhẫn mà chế nhạo.
“Ngươi chính là rễ cây du cứng* không hiểu chuyện