Chương 21: Đau thấu tim
Tống Tinh Dao vừa lên ngựa đã cảm thấy hối hận, lẽ ra nàng phải cương quyết hơn để kéo hắn xuống ngựa mới đúng, hoặc là làm một số kỹ xảo để đá văng hắn ra mới là kế hay, tại sao vừa rồi nàng lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy? Dường như trong lòng nàng cam chịu việc bản thân không thể đánh bại được Lâm Yến, hắn dùng một ít thủ đoạn nhỏ đã khiến nàng phải khuất phục.
Người nam nhân này quá xảo quyệt, dường như có thể dồn dập đánh thắng nàng, kết quả của bảy năm phu thê là ngoại trừ lần cuối cùng nàng quyết tâm muốn hòa li thì nàng đã thỏa hiệp rất nhiều lần, mà lần quyết tâm cuối cùng này, nàng cũng không chờ được chiến thắng, bởi vì nàng đã chết rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngẫm lại, nàng rất không cam lòng, nàng cảm thấy cần phải thay đổi suy nghĩ của mình.
Ít nhất là khi đối mặt với Lâm Yến, nàng có thể đấu một trận với hắn, mặc dù không biết khi vào Trường An bọn họ còn có cơ hội gặp mặt hay không, tốt nhất là không nên gặp nhưng nhỡ đâu có thì sao?
Bởi vì nàng ở lại Lạc Dương nên kiếp này có rất nhiều thay đổi.
Cánh tay của nam nhân duỗi ra từ hai bên eo nàng nắm chặt lấy dây cương, những suy nghĩ cong cong quẹo quẹo trong lòng Tống Tinh Dao bị gián đoạn, lưng thẳng đến cứng đờ, Lâm Yến phía sau đã ra sức giục ngựa, ngựa tung vó lên cao, hắn thấy Tống Tinh Dao sắp ngã vào trong lồng ngực mình nhưng nàng lại nắm chặt bờm ngựa, cương quyết không để mình ngã ra sau, cho dù người đang ngồi trước ngực hắn thì cũng không chịu ngã vào trong lồng ngực hắn —— nàng vẫn luôn có lòng kiêu ngạo riêng của mình, khi thích hắn, nàng sẵn lòng biến sự kiêu ngạo trở thành dịu dàng, từng bước nhượng bộ, khi không yêu, sự kiêu ngạo kia chính là thứ nàng không thể miễn cưỡng duy trì.
Con ngựa hí vang một tiếng, tung vó ra thật xa, tiếng gió vù vù gào thét bên tai, núi rừng cỏ cây đều lướt qua trong nháy mắt, Lâm Yến giục ngựa chạy như điên một cách vững vàng, người trước ngực ngồi thẳng tắp, chưa từng nhìn lại một cái nào. Tống Tinh Dao có đủ loại suy nghĩ rối rắm nhưng thật ra Lâm Yến không hề nghĩ nhiều.
Trong đầu hắn trống rỗng, hắn không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì, không nhớ lại chuyện quá khứ, không nghĩ tới mọi chuyện trong tương lai, hắn chỉ tham lam một lát được phóng ngựa tùy ý, khôi phục lại cảm giác rung động lúc ban đầu —— lúc đầu hắn yêu nàng, chính là yêu cảm giác tự do thoải mái này. Ở trước mặt nàng, hắn rất thả lỏng, thả lỏng đến mức có thể không cần phải làm người tên Lâm Yến.
Con ngựa rong ruổi băng qua núi rừng rẽ vào đường lớn, hai người trên lưng ngựa vẫn đắm chìm trong suy nghĩ riêng của từng người giống như mấy năm cuối cùng ở bên nhau, đồng sàng dị mộng* cũng chỉ đến thế mà thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*đồng sàng dị mộng: Nghĩa đen là cùng nằm một giường mà giấc mơ khác nhau. Nghĩa bóng là sống gần nhau nhưng không cùng một chí hướng.
Thời gian lẳng lặng trôi qua trong nháy mắt, trước khi hai người đi vào trấn Bảo Bình, đường hẹp trong trấn không tiện cưỡi ngựa, Lâm Yến xoay người xuống ngựa, nói: “Ngươi ngồi đi.” Sau đó hắn đi ra trước ngựa, kéo dây cương để dắt ngựa.
Hắn đã có giác ngộ này, tất nhiên Tống Tinh Dao không khách sáo với hắn, kiếp trước nàng làm thê tử của hắn, đa phần là nàng chăm sóc cuộc sống hàng ngày và chuyện ăn uống của hắn tại hậu trạch, dỗ dành, chiều chuộng, níu giữ tên nam nhân thối tha này, bây giờ ngẫm lại mới thấy không cam lòng biết bao? Vì thế nàng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn đi phía trước để dắt ngựa, nàng ngồi trên lưng ngựa một cách vững vàng bình tĩnh—— trước kia hắn là trích tiên, hiện tại đổi thành nàng làm ông Phật cũng rất công bằng.
Trấn Bảo Bình không lớn nhưng có rất nhiều bá tánh sinh sống, bây giờ là giữa trưa, người đi đường đều vội vàng quay người lại, bởi vì hai người này có ngoại hình quá bắt mắt nên đều nhìn bọn họ thêm vài lần. Lâm Yến coi như không nhìn thấy, dắt ngựa đi hai bước, dừng trước một quán bán bánh hồ*, quay đầu lại hỏi nàng: “Đói bụng không?”
*bánh hồ: những chiếc bánh hình tròn với nhân là hạt óc chó, nguyên liệu gồm bột mì, mè, hành, trứng, dầu, bơ sữa, đường, muối.
Tống Tinh Dao liếc mắt nhìn lại, bánh hồ mới ra lò, mùi thơm và giòn, có ba loại là chay, ngọt và mặn khiến người nhìn thèm chảy nước miếng, nàng đã không được ăn một bữa cơm tử tế nào suốt từ đêm hôm qua, bây giờ vừa nhìn đã cảm thấy bụng đói cồn cào, trong miệng toàn là nước miếng. Lâm Yến hỏi xong cũng không đợi nàng trả lời, lập tức hỏi ông chủ mua bánh.
Nàng ngẫm nghĩ, ngồi trên lưng ngựa sai bảo hắn: “Mấy người a huynh của ta cũng chưa ăn cơm, ngươi mua nhiều một chút, đến lúc đó có thể chia nhau.”
Lâm Yến lấy nửa lò bánh hồ, mua đầy đủ bánh chay, ngọt và mặn, đưa bạc xong, bảo người bán hàng rong dùng giấy dầu gói riêng từng cái, sau đó xoay người đưa cho Tống Tinh Dao, Tống Tinh Dao nhìn xuống, nói: “Ta muốn ăn nhân thịt dê.”
“Là thịt dê.” Lâm Yến ngẩng đầu lên, trong mắt ẩn giấu ánh sao.
Lúc này nàng mới nhận lấy cái bánh, quay mặt đi không nhìn hắn, cũng không nói một lời cảm ơn nào, Lâm Yến không để bụng, xách những chiếc bánh hồ nặng trĩu đến đằng trước dắt ngựa, người bán bánh hồ nhìn mà tấm tắc bảo lạ.
Tư thế này, chẳng lẽ là công chúa cải trang mang theo thị vệ đi ra ngoài? Nhìn dáng vẻ của người nam nhân thì không giống thị vệ, giống như là… Trai lơ?
Lâm Yến đã dắt ngựa rời đi, đi tới nơi nào đó theo ký hiệu do Du Thâm để lại. Sau khi cắn mấy miếng bánh, Tống Tinh Dao nhìn thấy chiếc xe ngựa quen thuộc nhà mình dừng ở ven đường, nàng vội vàng gói bánh hồ đang ăn dở lại, không cần Lâm Yến mở miệng đã nhảy xuống ngựa.
Đối diện với xe ngựa chính là y quán duy nhất trong trấn nhỏ, từ rất xa Tống Tinh Dao đã nhìn thấy nhiều người chen chúc trong y quán nho nhỏ, nàng lo lắng hỏi: “Y quán? Có người bị thương à?”
“Không biết.” Lâm Yến vừa buộc ngựa vừa trả lời nàng.
Tống Tinh Dao không đợi hắn buộc ngựa xong, vội vàng nâng váy chạy về phía y quán. Y quán trong trấn nhỏ đơn sơ, bên trái là tủ thuốc, bên phải là nơi khám bệnh, chỉ có một vị đại phu già ngồi khám bệnh trong phòng, hiện tại bị mấy người Du Thâm, Phương Ngộ Thanh vây quanh chật như nêm cối. Ngay khi Tống Tinh Dao rảo bước đi vào y quán, nàng đã nghe được một tiếng rên, đúng là giọng nói của a huynh Tống Mộng Trì nhà nàng.
Nàng sợ tới mức trái tim đập lỡ một nhịp, đẩy Du Thâm và Phương Ngộ Thanh ra để chen vào trong, vội la lên: “A huynh!”
Tống Mộng Trì đang ngồi trên ghế với đôi mắt u ám, trên người không có vết thương chảy máu, nhìn thấy nàng thì vui vẻ nói: “Yêu Yêu!”
“Huynh bị thương ở đâu?” Tống Tinh Dao vọt tới bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống, nói một cách lo lắng.
“Lục tiểu thư đừng lo lắng, lệnh huynh không có gì quá đáng ngại, chỉ là bả vai bị trật khớp, đại phu đã nắn lại vị trí cũ cho huynh ấy rồi, sau khi trở về, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn thôi.” Phương Ngộ Thanh mở miệng nói.
“Được rồi được rồi, huynh không sao.” Tống Mộng Trì nhẹ nhàng vuốt tóc trên đỉnh