Chương 23: Chọc thủng
Lâm Yến vừa hồi phủ đã lập tức đi tới Di Phong Các thỉnh an mẫu thân.
Phụ thân hắn là Lâm Triều Thắng, gia chủ của Lâm gia thế hệ này, được tiên đế phong là Phiêu Kị đại tướng quân, thống lĩnh hơn mười vạn Thần Uy Quân, hàng năm đóng quân ở quân doanh, việc trong nhà đều do mẫu thân làm chủ. Mẫu thân Triệu Đồng chính là nữ nhi tôn thất, là đích trưởng nữ của Ngụy Vương, được phong là quận chúa Thọ Thanh, gia thế bối cảnh không hề thua kém Lâm gia, lúc trước liên hôn với Lâm gia cũng coi như là môn đăng hộ đối. Quận chúa Thọ Thanh và Lâm Triều Thắng làm phu thê hơn hai mươi năm, dưới gối chỉ có một đôi nhi nữ là Lâm Yến và Lâm Vãn, bởi vì hắn là nhi tử duy nhất, quận chúa Thọ Thanh không đồng ý cho trượng phu đưa hắn đi tôi luyện, vì vậy hai phu thê tranh cãi nhiều năm, cuối cùng Lâm Triều Thắng thỏa hiệp, Lâm Yến vẫn luôn lớn lên bên cạnh Quận chúa, để bà ta tự mình dạy dỗ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rất nhiều năm trước, Lâm Yến cảm thấy đây là mẫu thân yêu thương lo lắng cho nhi tử, không đành lòng để nhi tử duy nhất phải chịu khổ, cũng từng rất cảm động, nhưng sau đó mới biết, hoá ra mọi việc không phải như vậy.
Nơi ở của Quận chúa Thọ Thanh có quy tắc trước sau như một, bất cứ một đồ vật nào bày biện ở đâu đều có quy củ mà nó không thể không tuân theo, đương nhiên, người ở nơi này cũng vậy, ngay cả bản thân Quận chúa cũng không ngoại lệ. Cho dù chỉ là mẫu tử gặp nhau, Quận chúa cũng trang điểm cho bản thân tỉ mỉ không chút cẩu thả, cung trang hoa lệ, búi tóc chỉnh tề, thậm chí trang sức trâm cài tóc đều rực rỡ như vàng, đeo nặng trĩu ở trên người. Nếu là Tống Tinh Dao, nàng vừa trốn vào khuê phòng sẽ lập tức gỡ bỏ những vật bên ngoài rườm rà này, nhưng Quận chúa lại khác, cổ vĩnh viễn ngẩng cao, lưng vĩnh viễn thẳng tắp.
Phụ nhân gần bốn mươi tuổi vẫn đẹp như tượng tạc.
Sau khi hành lễ, thỉnh an xong, Lâm Yến quỳ xuống đất, ngồi quỳ ở bên cạnh bàn của Quận chúa. Mặc dù mấy năm nay, lễ nghi ngồi quỳ đã dần được thay thế bằng những chiếc ghế cao nhưng Quận chúa vẫn giữ lại tập tục cũ trong cung thời bà ta còn trẻ, đó là ngồi trên mặt đất, thức ăn được chia riêng.
“Trời ngày càng lạnh, ta đã bảo người làm thêm quần áo và giày vớ mùa thu cho con, Yến nhi nhớ mặc thêm quần áo.” Sau khi ăn xong một bữa cơm trong im lặng, Quận chúa súc miệng rồi mới lên tiếng nói, giọng điệu dịu dàng, vẻ mặt từ ái.
Đã có nha hoàn đến dọn thức ăn rồi thay bằng trà, sau đó đóng cửa phòng lại để hai mẫu tử tâm sự.
“Đa tạ mẫu thân đã quan tâm, nhi tử biết rồi.” Lâm Yến cũng gác đũa theo bà ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Con đấy, ở núi Chung Nam suốt một năm, con không biết nương nhớ con nhiều như thế nào đâu, không ngờ con mới quay về chưa được mấy ngày đã lại đi Lạc Dương.” Quận chúa hơi oán trách nói: “Con đi Lạc Dương thì thôi đi, nhưng sao lại bỏ rơi muội muội của con ở nhà khiến con bé phàn nàn với ta rất lâu, trách con không chịu dẫn nó đi chơi, lỗ tai của ta sắp bị mài ra kén rồi.”
Lâm Yến hơi cúi đầu xuống: “Nhi tử sai rồi, không thể thường xuyên ở bên cạnh mẫu thân khiến ngài lo lắng. Lần này nhi tử đi tới Lạc Dương du ngoạn cùng mấy người bạn, người đồng hành đều là nam nhi, bây giờ A Vãn là cô nương đã cập kê, đi theo thì rất bất tiện nên mới không dẫn muội ấy theo.”
“Cũng đúng, rốt cuộc A Vãn đã trưởng thành rồi, lúc nào cũng đi theo con ra ngoài nghịch ngợm thì không tốt. Mấy người bạn kia của con chính Tứ Lang của Du gia và tiểu nhi tử của Phương gia, hình như còn có một vị mới kết giao là Tống Tam Lang à?” Quận chúa gật đầu, vẫn cười rất ôn hòa: “Lần này con tới Lạc Dương là ở Tống phủ à?”
“Vâng.”
“Con quấy rầy Tống phủ nhiều ngày thì cũng nên cảm ơn người ta, ngày khác chuẩn bị hậu lễ đưa qua đó đi.” Quận chúa dừng một chút, lại hỏi: “Các con đi thăm những danh lam thắng cảnh nào ở Lạc Dương vậy?”
Lâm Yến miêu tả phong cảnh ở Lạc Dương một cách tỉ mỉ chi tiết, Quận chúa nghe rất nghiêm túc, cuối cùng mới gật đầu tán thành, lại nói: “Nghe con nói như vậy, ta cũng muốn đi. Đúng rồi, có phải Tống gia có một vị tiểu thư vừa mới cập kê không lâu đúng không, nàng đi cùng các con vào Trường An à?”
Khuôn mặt đang cúi xuống của Lâm Yến nhăn lại: “Đúng là có một vị Tống Lục tiểu thư, chính là muội muội ruột của Tam Lang.”
“Nàng là người như thế nào?”
“Nhi tử chỉ có duyên gặp mặt Tống Lục tiểu thư được vài lần, không quen thuộc, cũng không biết nàng là người như thế nào. Sao đột nhiên mẫu thân lại hỏi về nàng?” Lâm Yến ngẩng đầu lên, khó hiểu nói.
“Con đã lớn tuổi, đáng lẽ nên làm mai cho con từ lâu, hai năm nay, ta vẫn luôn tìm người thích hợp nhưng lại không tìm được người vừa lòng, vậy là làm phí thời gian của con. Yến nhi có ái mộ cô nương nào không? Nếu có thì nói cho mẫu thân biết, chẳng sợ gia thế bình thường, miễn là gia phong của đối phương trong sạch rõ ràng, nhà chúng ta như này, cũng không cần phải tìm quý nữ nhà cao cửa rộng cho con.”
“Không có, nhi tử cũng không ái mộ ai. Công lao sự nghiệp chưa thành, nhi tử tạm thời không có lòng nghĩ tới việc nam nữ.” Lâm Yến quả quyết phủ nhận.
“Cũng đúng, người trẻ tuổi có tâm