Sợi dây đàn căng cứng trong lòng Tống Tinh Dao đứt rời, đầu đột nhiên trở nên trống rỗng, ý thức dần dần ập về. Thật ra bọn họ đã sớm hoài nghi lẫn nhau, không ngừng thử nhau bằng lời nói, bằng cách đối đầu với nhau để có thể tìm ra một kết luận chắc chắn, hiện giờ đã chọc thủng thì cũng không có gì cần phải che giấu.
Nàng từ từ đi ra từ bên cạnh Kỳ Quy Hải, nhìn Lâm Yến rồi nói với Kỳ Quy Hải: “A Hải, đi canh giữ ngoài sân, đừng để người khác đi vào.”
Kỳ Quy Hải đương nhiên không thể hiểu được câu “Bảy năm phu thê” là có ý nghĩa gì nhưng cũng không miệt mài theo đuổi, hắn chỉ để ý tới an toàn của Tống Tinh Dao, chần chờ nói: “Lục tiểu thư…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không sao, ban ngày ban mặt, hắn sẽ không dám làm gì ta đâu.” Tống Tinh Dao cực kỳ bình tĩnh.
Hắn cũng quay về.
Đáng lẽ nàng nên kinh ngạc về điều này, nhưng không hề, thay vào đó, nàng cảm thấy sự nghi hoặc nặng nề trong lòng đã hoàn toàn được buông xuống bởi một câu nói của Lâm Yến, trong lòng có suy nghĩ “A, quả nhiên là thế, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi”.
Như trút được gánh nặng.
Kỳ Quy Hải nghe lời nàng, đi ra cửa bán nguyệt của sân nhỏ, chờ đến khi bóng dáng hắn biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của hai người, Lâm Yến mới đi tới trước bàn ghế đá, nơi bọn họ vừa nướng thịt, vén áo ngồi xuống.
Chén bát trên bàn chưa thu, thịt ăn thừa vẫn còn khá nhiều. Lâm Yến tùy ý quét mắt, duỗi tay cầm lấy bát đũa mà nàng đã dùng, dùng đũa gắp một miếng thịt dê nướng rồi đưa vào trong miệng, động tác kia thành thạo đến mức chỉ có nam nữ cực kì thân mật mới có thể không thèm để ý mà dùng bát đũa đã dùng rồi của đối phương, ăn thức ăn thừa của người đó.
Thịt đã lạnh, hắn vẫn ăn từng miếng từng miếng, ăn như gió cuốn mây bay một lát, hắn mới mở miệng: “Bàn rau xanh đậu hũ ở tiền viện kia là do nàng chơi xấu đúng không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Tinh Dao không ngăn cản hắn, ngồi xuống phía đối diện hắn, nhướng mày: “Thì sao?”
Năm đầu tiên nàng vừa mới gả cho Lâm Yến, nàng cũng giống như người ngoài, cảm thấy hắn đã từng tu hành một năm ở núi Chung Nam, lại có phong thái của cao nhân trích tiên, tất nhiên phải ăn uống thanh đạm, vì thế nàng toàn chuẩn bị thức ăn chay cho hắn, cho dù có thức ăn mặn thì cũng rất thanh đạm. Hắn chưa từng bắt bẻ, nàng đưa hắn cái gì, thì hắn ăn cái đó, nhưng ăn không nhiều mà thôi, lúc đầu nàng tưởng rằng đó là tính cách của hắn, cho đến một ngày kia, nàng là người không thể chịu nổi thức ăn thanh đạm trước, nàng thêm một nồi thịt dê hương vị đậm đà lên bàn cơm để cho mình một bữa ăn ngon, không ngờ hắn nhìn thấy nồi thịt dê kia thì không dừng đũa được, ăn liên tục hơn nửa nồi mới gác đũa khiến nàng nhìn tới ngẩn người..
Bắt đầu từ ngày ấy, nàng mới biết được người nam nhân bên gối này cũng không phải là thần tiên, hắn cũng có khẩu vị mặn như phàm phu tục tử, không thích ăn rau, chỉ thích rượu thịt. Kể từ đó về sau, mỗi khi phu thê hai người đóng cửa lại dùng cơm là bữa nào cũng có thịt, thỉnh thoảng nàng thấy hắn kén ăn quá, nàng còn phải tự mình gắp rau vào trong bát hắn rồi ép hắn ăn. Tống Tinh Dao có thể nhận ra, hắn ăn ngon miệng, khóe mắt đuôi lông mày đều là niềm vui, hắn sẽ nằm trên giường cẩm vào giờ nghỉ trưa trong khi vẫn mặc quần áo chỉnh tề rồi nhìn nàng một cách bình tĩnh, tuy hắn không nói lời nào nhưng nàng có thể cảm nhận được sự thỏa mãn của hắn.
Khi đó nàng nghĩ rằng sao thế gian này lại có một người nam nhân như vậy? Ăn được thức ăn mình thích là giống như một đứa nhỏ.
Một năm đó, có lẽ là những ngày tháng hạnh phúc nhất trong bảy năm phu thê của hai người, cho dù hắn cực kì ít nói, cho dù con người hắn ở bên ngoài không được thoải mái hiền hoà như khi đóng cửa lại. Nàng cảm thấy mình thật sự đang tới gần người nam nhân này, nàng không còn coi hắn như thần tiên không thể với tới mà là một người trượng phu bằng xương bằng thịt sẽ chung sống với nàng hết quãng đời còn lại, hắn cũng dần dần tiếp nhận nàng, tuy không tính là nhanh nhưng nàng có thể nhìn ra sự thay đổi của hắn.
Vì thế, nàng chịu đựng những yêu cầu khắc nghiệt của Quận chúa, sự khiêu khích của tiểu cô hết lần này tới lần khác —— lúc đó nàng chỉ nghĩ rằng Lâm Vãn là một người muội muội đang bất mãn vì huynh trưởng bị người khác cướp mất, vì vậy nàng năm lần bảy lượt nhường nhịn.
Cho đến năm thứ hai sau khi bọn họ thành thân…
Lâm Yến không trả lời nàng, hắn vẫn dùng đũa gắp thịt đưa vào trong miệng.
Đã không cần phải ngụy trang, Tống Tinh Dao châm chọc hắn: “Ngươi có muốn ta rót cho ngươi một ly rượu để ngươi uống cho sảng khoái ở chỗ này không?”
“Được lắm!” Lâm Yến vui vẻ đồng ý.
“…” Tống Tinh Dao bị hắn làm cho nghẹn họng, cười lạnh nói: “Sao da mặt của ngươi lại dày như vậy, nhà ngươi không có gì ăn à? Chạy đến đây cọ cơm làm gì? Có chuyện mau nói.”
Lâm Yến đặt đũa xuống, nhìn nàng nói: “Yêu Yêu, nàng đang hận ta.”
Giọng điêu khẳng định, không phải là dò hỏi.
Hắn tự lầm bầm gì đó, lại nói: “Nàng cho rằng ta sai Bùi Viễn bắn mũi tên kia à?”
Đêm đó, hắn nhìn thấy sự hận thù trong mắt nàng khi nàng hấp hối, mà trước đó, nàng chỉ oán trách mà thôi.
“Bùi Viễn là bạn thân chí cốt suốt mười mấy năm của ngươi, cũng là người mà ngươi đích thân nâng đỡ lên thành thống lĩnh cấm quân, hắn hợp tác với ngươi để đoạt vị, không có ngươi gật đầu, sao hắn dám bắn tên giết thê tử của bạn thân?” Giọng điệu của Tống Tinh Dao trở nên lạnh lùng, nếu không phải hắn