Chương 8: Bùi Viễn
Tất cả mọi người trong phòng đều bàng hoàng trước việc này.
Phùng Hoảng kêu rên không ngừng vì đau đớn, hai tay vội vàng che mắt phải, một vệt máu chảy xuống dưới qua kẽ hở giữa hai lòng bàn tay, máu tươi đầm đìa nhuộm đỏ nửa khuôn mặt hắn, trông gương mặt càng dữ tợn hơn. Tống Tinh Dao dùng toàn bộ sức lực đẩy Phùng Hoảng ra, hô to hết mức về phía người nam nhân: “Ngươi còn chờ gì nữa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiển nhiên nam nhân cũng không hề chuẩn bị tâm lý, sự kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, rốt cuộc hắn cũng hiểu ra, tranh thủ lúc mọi người chưa kịp phản ứng lại, hắn dùng hết sức để bật dậy từ trên mặt đất, giật đứt dây thừng trói tay, đá văng hai kẻ buôn người bên cạnh rồi vọt tới trước cửa sổ.
“Tiện nhân!” Phùng Hoảng giận dữ, lại bị đau nhức, đưa tay muốn tóm lấy Tống Tinh Dao nhưng bị người nam nhân ngăn lại.
Tống Tinh Dao đoán không sai, quả nhiên nam nhân này cũng là một người biết võ hành động nhanh nhẹn, không đến năm chiêu đã bắt được Phùng Hoảng. Hắn cầm lưỡi dao mỏng lấy ra từ phía dưới miếng lót giày của Tống Tinh Dao, hai ngón tay kẹp chặt lưỡi dao bóng loáng dài khoảng nửa thước ấn mạnh vào cổ họng của Phùng Hoảng, bắt Phùng Hoảng xoay mặt về phía đám người đang vọt tới, dùng giọng nói trầm thấp nói một câu với Tống Tinh Dao: “Đứng phía sau ta.”
Tống Tinh Dao đã sớm tự giác trốn ra sau lưng hắn, mặc dù nàng ra tay tàn nhẫn nhưng nỗi sợ hãi vẫn chưa biến mất, thân thể của nàng vẫn đang run rẩy, tay vô thức nắm lấy ống tay áo của người nam nhân khiến hắn liếc mắt nhìn sang một cái. Nhờ một cái liếc mắt này, hắn nhìn thấy một chỉ liên* trên mu bàn tay của nàng, có lẽ nó chính là ám khí của nàng, được làm rất tinh xảo, trông không khác gì vật trang sức.
*chỉ liên: vòng đeo tay có dây xích sắt nối liền với nhẫn đeo tay.
“Bảo bọn hắn tránh ra!” Nam nhân cũng không để ý tới thủ hạ của Phùng Hoảng đang vọt tới như hung thần ác sát, chỉ nói một câu với Phùng Hoảng, trong khi nói chuyện, tay hơi dùng thêm sức, lập tức có vết máu trên cổ họng của Phùng Hoảng —— lưỡi dao mỏng này rất sắc, nhìn chất liệu đã biết là sắt mịn không thể nghi ngờ nhưng sắt mịn chỉ dùng trong quân sự, phần lớn dùng làm mạch đao* cho trọng binh, hơn nữa cũng không dễ có được, chắc chắn phải phí rất nhiều công sức mới có thể làm ra lưỡi dao mỏng như vậy, làm sao một tiểu cô nương như nàng có thể mang theo bên người?
*mạch đao: một loại trường đao cực kỳ lợi hại lúc đó có hai lưỡi, phía đầu có mũi sắc nhọn, có thể vừa đâm, vừa chém.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn không biết, phụ thân của Tống Tinh Dao chuyên môn nghiên cứu cải tiến binh khí, phụ thân nàng sửa đổi trang sức dành cho nữ nhân được truyền đến từ Tây Vực rồi làm thêm cơ quan tụ tiễn* tạo thành cái chỉ liên kia, mặc dù tầm bắn ngắn nhưng chính là ám khí chết người ở khoảng cách gần, nó cũng giống như lưỡi dao mỏng bằng sắt mịn này, đều là thứ cho con cái trong nhà dùng để phòng thân. Chỉ là từ trước tới nay Tống Tinh Dao chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ gặp phải nguy hiểm, nàng không hề hứng thú đối với mấy thứ này, hơn nữa ngay cả khi chế tạo giống y hệt như chỉ liên thì vũ khí chính là vũ khí, tất nhiên không được xinh đẹp tinh xảo như trang sức của nữ nhân, nàng luôn chê cái này xấu, chưa từng đeo cho đến khi gặp cơn ác mộng kia.
*tụ tiễn: loại súng bắn tên được cài trong ống tay áo,...
Phùng Hoảng làm việc ác nhiều năm nhưng lại rất sợ chết, hắn cắn răng phất tay bảo mọi người lùi lại, Tống Tinh Dao nắm ống tay áo của nam nhân, cẩn thận đi theo hắn ra khỏi cửa phòng. Không khí mới tràn vào xoang mũi, nàng hít một hơi thật sâu, tinh thần nâng cao, quan sát càng kỹ lưỡng hơn. Đây là một tam tiến đại viện tử*, quả nhiên có một đám trẻ nhỏ đứng ở phía tây của sân, chúng bị dọa sợ đến mức ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất. Nam nhân mang theo nàng nhanh chóng dịch về chỗ mấy đứa nhỏ, khi tới trong sân, nam nhân bỗng nhiên lấy ra một mũi tên kêu được giấu ở đâu đó rồi ném cho Tống Tinh Dao.
*tam tiến đại viện tử: là một kiểu nhà thời xưa ở Trung Quốc, gồm ba dãy nhà.
“Biết dùng không?” Hắn nói mà không quay đầu lại.
“Biết.” Phụ thân của Tống Tinh Dao vốn làm việc trong kho vũ khí của phủ Chiết Xung ở Lạc Dương, nàng cũng biết một vài vũ khí thường dùng trong quân nên lập tức gật đầu, nàng thầm đoán trong lòng chắc nam nhân muốn lấy tên kêu để gọi người của mình tới. Nàng cũng không hỏi nhiều, lập tức bắn thẳng lên trời.
Một tiếng vang bén nhọn như xé gió kêu lên, Phùng Hoảng kinh hãi: “Trần Tam, rốt cuộc ngươi là ai?” Hắn lại sợ chỗ ẩn nấp bị lộ ra ngoài, có ý muốn thuyết phục người nam nhân kia, nói: “Huynh đệ, nếu ngươi vì tiền thưởng của quan phủ, không bằng thả ta, ta cho ngươi gấp ba… Không, gấp mười lần tiền thưởng nhé? Có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau thương lượng, ngươi muốn cái gì thì chỉ cần mở miệng.”
Nam nhân gọi là “Trần Tam” chỉ cười lạnh, mang theo Tống Tinh Dao và kéo Phùng Hoảng lùi về phía trước bọn nhỏ, nam nhân đang muốn bảo bọn nhỏ đứng dậy, lại nghe thấy Tống Tinh Dao đột nhiên kêu lên một cách kinh hoảng: “Cẩn thận!”
Trong đám trẻ nhỏ có một phụ nhân mặc quần áo màu hồng đang ngồi xổm trên mặt đất bỗng nhiên nhảy lên, lao về phía hai người, phụ nhân kia chính là người tình của Phùng Hoảng, phụ trách quản giáo trẻ nhỏ ở đây. Nam nhân đang quan sát tình hình trước mắt, không thể ngờ được là có lần phục kích này nên khi phụ nhân kia va chạm vào, tay hắn lơi lỏng, Phùng Hoảng có cơ hội bỏ chạy. Phùng Hoảng trốn vào bên trong đám đồng lõa, xoay người giận dữ ra lệnh cho bọn chúng: “Giết chết Trần Tam, bắt sống con tiện nhân kia, ta muốn nàng ta sống không bằng chết!”
Tình thế lập tức đảo ngược, lấy một địch trăm, cho dù nam nhân có ba đầu sáu tay cũng phải bất lực, hắn đưa tay đoạt lấy bính đao, che chở đám trẻ nhỏ đang hoảng loạn và Tống Tinh Dao tránh về phía phòng ốc ở sau lưng, nói: “Dẫn bọn nó trốn vào đi!”
Trong lúc nói chuyện đã có mấy người vây công về phía hắn, khi nam nhân sắp bị thương, bỗng nhiên có một đám bột phấn bay lên từ phía sau, hắn bị người kéo một cái, gian nan tránh thoát đợt sóng công kích này, lại nhìn về phía đám người tới vây công, bột phấn đầy đầu đầy cổ, hai mắt nhắm tịt —— là vôi bột.
Hắn vô cùng kinh ngạc mà quay đầu, nhìn Tống Tinh Dao kéo mình lại, không nhịn được nên hỏi nàng: “Trên người của ngươi còn có pháp bảo gì nữa?”
Tống Tinh Dao ném xuống túi giấy đựng vôi, lắc đầu: “Hết rồi.”
Ký ức chết thảm ở Đại Minh Cung khiến nàng cực kì sợ hãi, hiện giờ nàng luôn muốn cất giấu đồ vật phòng thân ở trên người —— lưỡi dao mỏng dưới đế giày, tụ tiễn trên cổ tay và khâu một túi vôi bột trên đầu váy ở trong váy.
Nam nhân lại treo lên ánh mắt mỉa mai, hình như muốn nói cái gì nhưng tình hình không cho phép, hắn dùng một tay đẩy nàng vào trong phòng, đuổi hết mấy đứa nhỏ cuối cùng đi vào, nói: “Đóng cửa cho kỹ, đừng ra ngoài!”
Tống Tinh Dao còn chưa trả lời, cửa đã đóng chặt, chỉ còn lại nàng và mấy đứa nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ, trong đó có một đứa nhỏ kêu lên một tiếng: “Lục cô cô!” Sau đó xông tới ôm chặt lấy nàng, đúng là Tiểu Lang bị bắt cóc của Tống gia. Tống