Tuy Vinh Vương chết khiến người ta bi thương, nhưng nay Tân Đế đã định, khóc lóc sướt mướt như vậy, không khỏi chẳng ra thể thống gì.
Tiêu Đạc đi tới thấp giọng an ủi nàng ta: “Nương nương nén bi thương, chuyện đã rồi, có khóc cũng không thay đổi được gì. Trước mắt vẫn là lấy đại điển đăng cơ làm trọng, mời nương nương về Khôn Ninh Cung trước, sau này trên triều ổn định lại thương nghị sau.”
Về Khôn Ninh Cung? Bây giờ Khôn Ninh Cung cũng chỉ là nơi cho nàng tạm bợ, một khi Phúc Vương lên ngôi, cả Tử Cấm Thành này nào còn thừa chỗ cho nàng dung thân? Vốn tưởng Thiệu Quý Phi vừa chết, đoạt Vinh Vương về tay nuôi dưỡng, nửa đời sau của nàng liền được bảo đảm. Ai dè Vinh Vương chết rồi, chết một cách không thể hiểu được, mộng Thái Hậu của nàng vậy là hết, nửa đời sau chính là ăn nhờ ở đậu, biến cố bất ngờ khiến nàng không thể chịu đựng nổi.
Nàng bắt lấy tay Tiêu Đạc: “Ngươi nói đi, Đại điện hạ đang yên lành, cớ sao lại chết bất đắc kỳ tử?” Lý do Quý Phi biến thi nàng không cần nghe, ai có thể hô mưa gọi gió trong hoàng cung này, trong lòng Tiêu Đạc biết rõ nhất. Xem ra hắn đã sớm kết đồng minh với Phúc Vương, hẳn Phúc Vương đã hứa hẹn cho hắn rất nhiều lợi ích, cho nên hắn mới trở mặt bán đứng nàng. Nàng không ngờ nhân duyên ngắn ngủi, ỷ vào việc hắn là do nàng một tay bồi dưỡng, đem mọi hy vọng phó thác trên người hắn, kết quả là hắn nói một rổ lời hay, thế nhưng mọi chuyện đã rành rành trước mắt, nàng vẫn không sao tin nổi!
Nàng hung hăng nhìn thẳng hắn: “Hán thần, không phải là nên điều tra cho rõ ràng nguyên nhân cái chết của Đại điện hạ sao? Đại điện hạ không phải là trẻ con bình thường, nó là huyết mạch duy nhất của Đại Hành Hoàng Đế! Sự tình chưa tra rõ, sao các ngươi có thể thản nhiên tổ chức đại điển đăng cơ?”
Sắc mặt Tiêu Đạc trầm xuống, mau chóng tiếp lời, đề phòng nàng ta lại nói ra những lời cuồng ngôn loạn ngữ. Kinh qua gian khó vô kể, há nào lại thất bại ở bước cuối cùng?
“Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, nương nương hẳn nên tự hỏi chính mình.” Hắn lạnh lùng nói: “Nương nương đón Đại điện hạ tới tẩm cung, lại không làm tròn trách nhiệm trông chừng. Điện hạ tuổi còn nhỏ, sau khi khóc tế xong đã về Khôn Ninh Cung lúc giờ hợi một khắc. Thần xin hỏi nương nương, giờ dần hẳn là lúc Điện hạ đang say giấc, cớ sao lại một mình đi tới Thừa Càn Cung? Hai cung nhiều người như vậy, lại chẳng có ai phát hiện ra Điện hạ, thần nói câu này có lẽ nương nương sẽ chê cười, nhưng đây chính là số mệnh. Quý Phi nương nương không nỡ bỏ Đại điện hạ lại một mình, rốt cuộc vẫn muốn đưa Điện hạ theo cùng. Nương nương ở đây ai oán cũng vô ích, tổn hại thân thể. Thần đã sai người gấp rút chế tạo quan tài, dù sao chuyện liễm táng vẫn là quan trọng. Trước mắt giang sơn vô chủ, bao nhiêu người đang mong chờ Tân Đế kế vị, dẫn dắt triều thần mở đầu một niên đại thịnh thế. Tốt nhất là lấy đại cục làm trọng, không nên để những chuyện nhỏ nhặt gây phiền nhiễu.”
Hắn chưa bao giờ nói chuyện với nàng như vậy, Hoàng Hậu kinh ngạc nhìn hắn, đây vẫn là Tiêu Đạc luôn cúi đầu vâng lời trước mặt nàng sao? Quả nhiên đại thế đã mất, hắn có chủ tử mới, sẽ không còn phải khúm núm nịnh bợ với nàng.
Phúc Vương lại nói: “Nương nương nói có lý, nguyên nhân Đại điện hạ chết vẫn chưa rõ ràng, các ngươi đã vội vàng ủng hộ bổn vương, thực sự không đúng lúc. Ta thấy vẫn là hoãn lại một thời gian, từ tận đáy lòng mà nói, ta vẫn chưa thực sự sẵn sàng gánh vác trọng trách. Cứ làm theo lời nương nương, trước tiên lo liệu cho tốt chuyện của Đại điện hạ, sau này lại chọn ra một người tài đức kế vị, vậy là tốt nhất.”
Hắn vừa dứt lời liền khiến mọi người hoảng sợ, sôi nổi tỏ vẻ chuyện có nặng nhẹ nhanh chậm, hiện này không có chuyện nào quan trọng hơn lập Tân Đế. Chuyện của Vinh Vương không phải là không làm, mà là hoãn lại, thực ra trong lòng mọi người đều biết, dù có điều tra cũng chẳng đi đến đâu, dù chỉ chút manh mối thôi cũng đã sớm bị xóa sạch. Phá án là sở trường của ai chứ? Còn không phải là Đông Xưởng sao! Nếu Đề đốc Đông Xưởng đã mở lời, một nữ nhân như Hoàng Hậu sao có thể xoay chuyển càn khôn!
“Nương nương nghe thần khuyên một câu, vẫn là nên hồi cung đi thôi! Trước mắt chư thần còn rất nhiều việc quan trọng phải làm, nương nương yên tâm, vi thần sẽ sớm tra ra manh mối, trả lại công đạo cho Đại điện hạ.” Tiêu Đạc quay sang phân phó Diêm Tôn Lãng: “Để Quý Phi nương nương ở ngoài quá nguy hiểm, không dám chắc có xảy ra sự cố nữa không. Nhanh chóng gọi người đến liệm rồi đóng đinh quan tài lại đi, mọi người đều được yên tâm.”
Hoàng Hậu lẻ loi đứng đó, tự biết mình không thể nói gì nữa rồi. Hắn có thể giết Quý Phi dễ như trở bàn tay, muốn giết nàng cũng không tốn nhiều sức. Nàng làm ầm lên, rồi cuối cùng thì được cái gì? Vinh Vương đã chết, dù sao nàng cũng không thể làm Thái hậu. Vẫn là chấp nhận đi, chẳng may chọc giận những kẻ đó, hai ngày sau người tiếp theo phải nhập liệm sẽ là nàng.
Hai vai nàng sụp xuống, gắng sức điều chỉnh đôi mắt chua xót. Nên nói cái gì đây? Nói chúc mừng Phúc Vương sao? Chỉ sợ sẽ bị coi là trào phúng, ngược lại càng thêm nguy hiểm. Nàng đỡ trán, khi quay đi lảo đảo suýt ngã, may mà tiểu tài nhân chết đi sống lại kia đỡ kịp, nhỏ giọng nói với nàng: “Thần thiếp dìu nương nương hồi cung.”
Hoàng Hậu không nói gì, để mặc cho nàng đỡ, chậm rãi bước xuống đan bệ Cẩn Thân Điện.
Đằng đông chân trời, những tia sáng đầu ngày bắt đầu ló rạng, mặt trời sắp mọc, vòm trời mơ hồ phai sang màu xanh vỏ cua. Hoàng Hậu nặng nề lê từng bước, đôi giày nhòn nhọn lộ ra dưới làn váy theo mỗi bước chân. Âm Lâu trộm nhìn nàng, biểu cảm có chút ngây ngẩn, đúng là hồng trần tĩnh mịch. Nàng cẩn thận đỡ, nhẹ giọng hỏi: “Nương nương không khỏe sao? Thần thiếp sai người truyền thái y tới kê cho nương nương một thang thuốc an thần, nương nương ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ thấy mọi chuyện đều tốt lên.”
Hoàng Hậu chậm rãi lắc đầu: “Không tốt nổi nữa…” Rồi quay sang nhìn nàng: “Đoan phi, ngươi từng suýt chết, ai gia hỏi ngươi, khi chết ngươi có đau không?”
Có đau hay không, nàng thực sự không nhớ nổi. Khi đưa đầu vào tròng dây, ghế tựa vừa kéo đi, nàng giống như bước vào một thế giới khác, không có không khí, không có gì cả, trống không, trắng xóa. Thực ra chết cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, nàng cũng đã buông xuôi, chẳng mấy chốc là qua, cũng cảm thấy không có gì khó lường.
Nhưng Hoàng Hậu hỏi thăm cái này làm gì? Đừng nói là nghĩ quẩn trong lòng rồi muốn treo cổ đấy! Âm Lâu sợ nàng làm ra chuyện ngu ngốc, vắt óc miêu tả cho thật ghê rợn tường tận: “Nương nương, người từng chết một lần rồi chắc chắn sẽ không muốn chết lần thứ hai đâu, là bởi vì sao? Chính là vì quá trình này quá đau đớn. Chân treo lơ lửng trên không, cả người hệt như miếng thịt khô treo lên gác bếp, cảm nhận rõ ràng hồn phách đang dần thoát ra, từng sợi tóc đều dựng đứng, tròng mắt nứt giãn, cơ hồ muốn rơi khỏi hốc mắt, không