Âm Lâu ngượng ngùng che miệng, đỏ mặt tía tai nói thầm: “Hán thần đứng đắn một chút, không thể đùa giỡn ta như vậy, ta trông vậy nhưng rất nóng tính đấy!”
Nóng tính thì dọa được ai? Hắn bâng quơ đáp: “Nương nương quá lời rồi, thần là thái giám, thái giám sao có thể đùa giỡn nương nương? Thử hỏi Thuận Thiên Phủ mà xem, cùng lắm cũng chỉ là tội danh nịnh nọt chủ tử, nương nương nói xem có đúng không?”
“Không đúng.” Nàng ngập ngừng đáp, “Ta chỉ tới phủ ngài ở tạm, ngài không thể…động tay động chân với ta.”
“Động tay động chân?” Hắn trưng ra vẻ mặt như thể đang nghe chuyện cười, “Thần động tay động chân với nương nương sao? Nương nương đừng quên thần không phải là nam nhân? Nếu đã không phải nam nhân, tiếp xúc với nhau một chút cũng không bị coi là bất nhã. Nương nương có biết thế nào mới thực sự là động tay động chân không?”
Tầm mắt hắn dừng lại trên cổ áo nàng, nàng sợ hãi ôm ngực lùi lại một bước, phóng cho hắn một cái lườm cảnh báo: “Ngài sờ miệng ta rồi, chính là động tay động chân.”
Tiêu Đạc bất đắc dĩ lắc đầu, “Quả nhiên kiến thức của nương nương quá hạn hẹp, như vậy không được. Sau này còn phải hầu hạ Hoàng Thượng, chỉ chút động tĩnh nhỏ đã khiến nương nương hoảng sợ, thần khó tránh khỏi bị Hoàng Thượng trách phạt tội không tròn bổn phận.” Hắn xoa xoa cằm cân nhắc: “Các nương nương trong cung luôn bình thản ung dung để cho người khác hầu hạ, đó mới là phong thái tứ bình bát ổn của nhà Đế Vương. Sau này quay về cung, tiền đồ của nương nương là không thể hạn lượng, không nên vì vài thứ nhỏ nhặt này phá hỏng. Đã như vậy, thần lại càng phải để mắt nương nương, khi rảnh rỗi nhất định tới trong viện thăm nương nương một chút. Đám thuộc hạ chân tay lóng ngóng, khó tránh hầu hạ sai sót. Những thứ khác như chải đầu, tắm gội, thay quần áo…” Hắn càng nói càng cười tươi, “Thần tuy ngu dốt, nhưng những chuyện này đều làm thành thạo. Nếu nương nương không chê thì để thần tới hầu hạ, chắc chắn sẽ chu toàn hơn những người kia gấp trăm lần.”
Âm Lâu bị dọa tới trợn mắt, hắn còn định hầu hạ nàng tắm gội thay quần áo? Không lẽ những việc này các nương nương trong cung đều dùng đến thái giám sao? Miệng lưỡi tên Tiêu Đạc này quá lươn lẹo, nàng không thể tin hắn được!
Một trận gió nổi lên, cánh hoa bay tán loạn giữa hai người, trong lòng Âm Lâu nổi lên một cơn cảm khái khó hiểu, nhưng nàng vẫn kịp định thần lại, đáp lời hắn: “Đã có Đồng Vân rồi, không dám để Hán thần phải nhọc lòng. Ngài là Phật Tôn, nếu hạ mình tới hầu hạ ta sẽ khiến ta tổn thọ mất.” Rồi lại cười cười: “Hơn nữa ta không thích tiếp xúc với người khác, đây là tật xấu từ nhỏ của ta rồi.”
“Sợ người lạ sao? Tật xấu này của nương nương đúng là không dễ chữa! Nhưng mà không sao, dần dần rồi sẽ tốt lên thôi.” Hắn chậm rãi đi tới trước mặt nàng, kéo đôi tay đang gắt gao ôm ngực của nàng xuống, “Nương nương là người đoan chính, về sau không thể làm ra động tác bất nhã này. Nếu có ai có ý định khi dễ nương nương, chỉ với hai tay cũng chẳng thể ngăn cản. Nương nương chỉ cần nhớ kỹ thần không phải là nam nhân, nương nương không cần phải che đậy trước mặt thần. Thân mình thần đã như vậy, cho dù có ý định với nương nương đi chăng nữa thì cũng đâu thể làm gì!”
Hắn nói từng chữ từng chữ vang lên bên tai, như muốn khắc thật sâu vào tâm trí nàng. Lại một lần nữa hắn chứng minh mình vô hại, một lần nữa nói chính mình không phải nam nhân, những lời này Âm Lâu nghe mà bi ai. Nàng khẽ thở dài: “Hán thần đừng tự coi nhẹ mình, trong mắt ta ngài không có gì khác gì những đấng mày râu. Mệnh là do trời định, chỉ là xuất thân ngài không quá tốt. Những lời này…tự làm chính mình khó chịu, hà tất phải nói ra hay sao!”
Hắn hơi ngơ ngẩn, cười khổ nói: “Chẳng lẽ nương nương vẫn coi thần là nam nhân sao? Cả nửa đời thần coi như đã bị hủy hoại, vô gia vô thất, đoạn tử tuyệt tôn, nói hay không cũng đều như nhau.”
Nàng khoanh tay đứng dưới đèn lồng, nhíu mày hỏi: “Nếu được sống lại một lần, liệu ngài có hối hận vì đã tiến cung không?”
Hắn nghiêm túc suy nghĩ thật lâu: “Nếu không tiến cung, chẳng nhẽ lại ở lại quê nhà đào từng tấc đất cằn? Mỗi ngày đều ăn bữa nay lo bữa mai?”
Âm Lâu cảm thấy dẫu thế gian này rộng lớn, nhưng đi đến đâu vẫn luôn phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Nàng chép miệng: “Với tướng mạo của ngài, còn lo không có cơm ăn sao? Tìm tới những nơi chuyên tiếp khách nữ, bồi bọn họ uống rượu chơi bài, vừa không mệt lại còn nhiều tiền. Ta nói ngài nghe, ở Mính Đinh Lâu quê ta có một vị Liên Thành công tử, mỗi lần xuất đầu lộ diện đều khiến người người đổ xô ra đường, tất cả đều muốn được chiêm ngưỡng phong thái vị công tử kia. Có một lần ta cũng đi xem náo nhiệt, chỉ mới thấy vị công tử kia từ xa, quả thật là khiến người ta phải thương nhớ ngày đêm, nhưng nếu so sánh với ngài…Chậc chậc, hắn còn không bằng một góc của Hán thần! Cho nên chỉ cần bỏ qua mặc cảm, không cần làm gì hết, chỉ đứng thôi cũng có thể hái ra tiền!”
Tiêu Đạc không hiểu rốt cuộc nàng học được những thứ này ở đâu, nheo mắt nhìn nàng: “Nương nương đây là đang dạy thần học điều xấu?”
Âm Lâu liếc hắn, thầm nghĩ ngươi đã đủ xấu rồi, còn cần người khác dạy sao? Nhưng lời này có đánh chết nàng cũng dám nói ra, vuốt mũi nói: “Không phải, ta chỉ nói đùa vậy thôi, Hán thần nghe xong đừng để bụng.”
Hắn lại nhớ đến câu “thương nhớ ngày đêm” kia của nàng: “Vị Liên Thành công tử kia thực sự không bằng thần?”
Âm Lâu liên tục gật đầu: “Không bằng không bằng, Hán thần phong hoa tuyệt đại, Liên Thành công tử kém xa lắm.”
“Nếu đã kém xa mà vẫn có thể khiến nương nương thương nhớ đêm ngày, nương nương đúng là không biết chọn!” Hắn rũ mắt lau chuỗi ngọc trên cổ tay: “Nhưng thần lại nghĩ, biết đâu trong lời nói của nương nương còn ngụ ý gì khác? Hay là nương nương mơ ước thần đã lâu, lại e ngại thân phận không tiện bộc bạch, cho nên mượn danh Liên Thành công tử để tỏ lòng? Thần ngẫm lại, nếu quả thực như vậy, hẳn là từ ngày treo cổ đó nương nương đã bị phong thái của thần thuyết phục chăng?”
Hắn không đỏ mặt không loạn tim nói lời này ra, nói xong lại ung dung đánh giá nàng, làm cho Âm Lâu cứng họng.
Rốt cuộc hắn có bao nhiêu tự tin mới dám kiêu căng nhường này! Nàng chớp chớp mắt, quay sang chỗ khác ngắm hoa: “Mùa hoa lê ngắn ngủi, phải tranh thủ ngắm cho đã, có khi hai ba ngày nữa hoa tàn mất rồi.”
Nàng nói gần nói xa, tươi cười của hắn nhuốm chút bi ai, nàng không giống Hoàng Hậu, Hoàng Hậu có mục tiêu rõ ràng, đã muốn thứ gì thì sẽ một lòng giành lấy. Có lẽ bởi vì nàng còn quá trẻ, chưa hiểu rõ phải chu toàn. Nhưng tính ra chơi đùa cũng khá vui, nàng không ngốc, đương nhiên là hiểu được huyền diệu bên trong, chỉ ngại nàng quá non nớt, khiến cho hắn có một loại cảm giác cô độc gặp được địch thủ.
“Đã khuya rồi.” Nàng giương mắt nhìn quanh, “Ước chừng đã sắp giờ sửu, Hán thần nên quay về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải lên triều nữa.”
Trước kia hắn thường thức trắng đêm bận bịu phê hồng, đối với hắn giờ sửu không coi là quá muộn. Huống chi bây giờ trong phủ có thêm nàng, nói chuyện trêu đùa, càng không nhận ra thời