Hoàng Đế sắp đến, đây là đại sự phải lo liệu gấp. Tiêu Đạc vừa hồi phủ liền lập tức sai người chuẩn bị, đồ đạc ngự dụng đều phải kiểm tra kỹ lưỡng, từ đệm ngồi cho đến cái thìa cái đũa, tất cả đều phải an bài thỏa đáng theo quy củ.
Người hầu trong phủ tới tới lui lui, hắn đứng một bên quan sát, không khỏi ngây người. Không biết Hoàng Đế đến chuyến này là ôm ý đồ gì, khi còn là Vương đã hành xử ngang ngược, nay trở thành cửu ngũ chí tôn rồi, lại càng không thèm để những chi tiết nhỏ nhặt vào mắt. Nếu cứ vậy mà lâm hạnh…Tuy rằng sớm muộn gì cũng có ngày này, nhưng vẫn cảm thấy thời điểm không đúng. Vẫn còn chưa tiến cung, cho dù thế nào cũng không thể để hắn động vào. Không chiếm được tiện nghi thì mới nguyện ý tốn tâm tư thương nhớ, nếu duỗi tay là có được, vậy thì còn gì mà niệm tưởng?
Dù sao vẫn là không thể được! Hắn bước ra khỏi phòng, đi bộ dưới mái hiên. Ngẩng đầu lên, gió xuyên qua cổ áo thấm vào da thịt, ánh nắng từ phía tây chiếu tới, lóe sáng trên viên gạch xanh dưới chân. Hắn chậm rãi lui lại một bước, khoanh tay xoay người đi xuôi hành lang tới phía bên kia tường chắn.
Gió êm ấm áp, hắn đứng trên đầu cầu thang gỗ nhìn về tam tiến viện(*) phía xa, trên là ngói đen dưới là trụ đỏ, vốn dĩ không có gì đặc biệt, bỗng hôm nay lại phát hiện trông nó dưới ánh tà dương đẹp đẽ khác hẳn thường ngày. Hắn cúi đầu, ngón tay nấn ná trên Phật châu, hạt châu chạm vào nhau tạo nên tiếng vang giòn giã mượt mà. Hắn bước xuống bậc thang, đi qua cây hoa lê nơi bọn họ từng đứng nói chuyện, tuy hoa vẫn không ngừng rơi, nhưng trên hoa trên cành lại nở càng thêm tươi tốt, từng chùm nối tiếp nhau tựa như mây trắng.
(*) Tam tiến viện: Một phần thuộc cấu trúc tứ hợp viện.
Đang lẳng lặng nhìn, Tào Xuân Áng bỗng xuất hiện ở cửa viện chạy một mạch tới, vui mừng mà gọi một tiếng cha nuôi: “Các nước chư hầu Cao Ly, Xiêm La mừng Tân Đế đăng cơ, dâng tặng chút kỳ trân dị bảo vào kinh, rương báu chất đầy bảy tám cái xe. Không chỉ thế, còn có cả bảy tám nữ nhân đi theo. Nữ nhân Cao Ly da trắng, cứ như có thể véo ra nước vậy, tất cả đều đang ở trạm dịch. Những sứ thần vào kinh vẫn theo tục cũ, hỏi thăm cha nuôi ở đâu, nói là phủ đệ mới xây xong, muốn tới cửa bái phỏng, con vâng theo lời cha nuôi dặn, đã khéo léo từ chối…Chỉ là trước kia cha nuôi vẫn gặp, vì sao lúc này lại né tránh?”
Tiêu Đạc nhìn nó một cái: “Chúng ta làm việc cho cả thiên hạ, chứ không chỉ làm việc cho riêng chủ tử, giữ mình cẩn thận vẫn là tốt nhất. Chủ tử mới không giống chủ tử cũ, càng phải lưu ý nhiều, không được phép có một lỗi sai. Những sứ thần kia là miếng mồi ngon, ai thân cận thì sẽ có lợi. Văn võ bá quan đều đang nhìn chằm chằm vào, chia đều cống phẩm thì không sao, nhưng nếu kẻ được kẻ không, hẳn sẽ có người cáo trạng với Hoàng Thượng. Sợ thì không sợ, nhưng có kiêng kỵ vẫn là hơn.”
Tào Xuân Áng vội thưa: “Con hiểu ý cha nuôi, nhưng Cao Ly đã sai người đem những đồ phấn son tới tặng, tất cả đều là trân phẩm, đang đặt ngoài tiền viện. Con vừa xem qua, Tiểu Chu Long, Mị Hoa Nô, Nộn Ngô Hương, Vạn Kim Hồng,…những thứ ấy bán trên thị trường đều mấy trăm lượng bạc. Vì sao da người Cao Ly lại đẹp, đó là vì nhân sâm. Bọn họ thêm nhân sâm và bột trân châu vào phấn, ngay cả đồ tiến cống đưa vào cung cũng không tinh tế được đến vậy, chỉ nói Đốc chủ rất là người rất được coi trọng, bọn họ không thể hàm hồ trễ nải.”
Biểu cảm Tiêu Đạc lãnh đạm, mấy tên ngoại bang đó nghĩ thái giám thích tô son trát phấn, cho nên mỗi khi vào kinh, loại đồ vật này là không thể thiếu. Bên dưới núi giả của tòa nhà này có đào một con sông nhỏ thông ra bên ngoài, son phấn trong kho không dùng đến đều đổ hết xuống sông, làm nước sông biến thành một màu đỏ quạch. Hắn không hiểu nổi, đưa phấn thì thôi đi, còn đưa son đến là có ý gì? Nam nhân bôi phấn son lên mặt, hẳn là đám người ngoại bang đó xem kịch đến mê rồi!
Hắn chắp tay sau lưng nhìn sắc trời, nghĩ ngợi: “Vứt đi cũng phí, mang hết đến cho Thái phi đi.”
Tào Xuân Áng ngạc nhiên nói: “Cha nuôi không giữ lại cho mình một chút sao?”
Hắn nhíu mày liếc xéo một cái: “Có lúc nào ngươi nhìn thấy ta quẹt phấn không?”
Tào Xuân Áng ngượng ngùng, thầm nghĩ cũng đúng. Hà Lang thoa phấn cũng chẳng có được làn da đẹp như cha nuôi nó, mấy thứ kia chỉ vô dụng, vẽ rắn thêm chân mà thôi. Liền cong eo dạ thưa: “Vậy để con gọi người đem qua.”
Hắn ừ một tiếng, nhớ ra có vài lời phải căn dặn Âm Lâu, liền quay người đi tới trong viện.
Hành lang hẹp mà dài, quanh co khúc khuỷu rẽ vài lần. Hắn nhìn qua song cửa sổ chạm khắc, trong vườn có hai hạ nhân đang xách thùng đi theo, Âm Lâu thì đang cầm gáo gỗ múc nước tưới hoa. Cũng không biết tại sao lại trùng hợp như vậy, rõ ràng vẫn cách rất xa, nàng ngẩng đầu lại vừa vặn chạm mắt với hắn, nhấp miệng cười xinh đẹp, bỏ cái gáo gỗ lại đi theo con đường lát đá xanh tới đón.
Hắn bước nhanh đến trước cửa tròn, thái giám hai bên hành lễ hắn cũng bỏ qua, đến gần nàng chắp tay hành lễ: “Mặt trời chuyển hướng tây, nương nương không sợ phơi nắng sao?”
Nàng ngẩng đầu, tầm mắt lưu chuyển trên gương mặt hắn, hòa nhã hỏi: “Hán Thần tiến cung thế nào? Hoàng Thượng có làm khó ngài không?”
Rốt cuộc nàng cũng chỉ đoán được đại khái, làm khó là một chuyện, tối nay Hoàng Đế tới đây mới là nan giải. Hắn xoay người đứng chắn tầm nắng chiếu vào nàng, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng, nói: “Cũng không đến mức làm khó, chỉ là tước quyền phê hồng của thần, cũng coi như thần có thể thoải mái một thời gian.”
Hắn nói không phải chuyện xấu, dường như nàng không quá tin tưởng, vẫn nheo mắt đánh giá hắn: “Ta lại cảm thấy, tình nguyện từ bỏ chức Đề đốc Đông Xưởng vẫn tốt hơn bị bãi miễn quyền phê hồng của Tư Lễ Giám.”
Trong mắt hắn có ý cười, chắp tay sau lưng nói: “Nương nương chỉ giáo cho?”
“Phiếu nghĩ của nội các không qua tay Hán thần nữa, ngài không sợ sao?”
Vẫn là đổi một cách nói khác để ám chỉ hắn chuyên làm chuyện xấu sao! Không nhìn ra nàng có miệng lưỡi sắc bén, đúng là khi trước xem nhẹ nàng, coi nàng là đồ ngốc cái gì cũng không biết. Hắn thở dài nói: “Đúng vậy, nương nương nói không sai, lúc ấy Hoàng Thượng thu quyền, trong lòng thần không mấy vui vẻ. Nhưng mà Tái Ông mất ngựa, sao biết được không phải là phúc? Thần vốn chỉ là người như cỏ rác, được Tiên Hoàng coi trọng mới có được ngày hôm nay, không chỉ những thứ chủ tử phong thưởng, cả cái thân này đều là của chủ tử, trong lòng tự hiểu rõ, còn gì phải bất bình?”
Nàng cười nhẹ: “Hán thần nghĩ như vậy là tốt. Ta thấy lâu nay Hán thần vất vả, có thời cơ nghỉ ngơi một chút thì phải tranh thủ thôi, không phải chuyện gì quá tồi tệ.”
“Nương nương nói đúng.” Hắn cong eo nói: “Quyết định này của Hoàng Thượng cũng nằm trong dự liệu của thần, cho nên khi hạ lệnh cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Trước đó thần có nhắc đến chuyện đi xuống phía nam với nương nương, vừa rồi tiến cung đã tâu lên Hoàng Thượng, chuyện đưa nương nương đi cùng, Vạn Tuế Gia đã cho phép.”
Âm Lâu vui mừng quá đỗi, hình tượng Tiêu Đạc trong mắt nàng lập tức cao lên rất nhiều. Quả đúng như lời hắn nói, chỉ cần nguyện ý, không có chuyện nào hắn không làm được. Người khác nhắc tới hắn chỉ có khinh thường ghét bỏ, nàng lại hết lòng cảm kích hắn, lặng lẽ nắm lấy ống tay áo hắn nói: “Ta không biết nói những lời hay, ân tình của Hán thần đối với ta, ta