Thắp đèn đi chơi đêm, ngõ nhỏ quanh co như ruột dê, có những đoạn hẹp đến nỗi chỉ đủ hai người đi qua. Chen chúc mãi rồi cũng thấy đường ra, tầm mắt bỗng nhiên được mở rộng.
Văn nhân thời Đường thích đạp thanh khi hoa lê nở rộ, đoàn tụ dưới tán hoa, mời năm ba hảo hữu uống rượu làm thơ, hoạt động phong nhã này có một cái tên, gọi là tẩy trang. Hậu nhân tôn sùng, vì thế vẫn luôn lưu hành tới tận bây giờ. Chợ đêm cũng rất hợp thời, các sạp hàng quán đều mở tới tận canh tư, mọi người không cần lo lắng thời gian, rất hợp để thong dong thả bộ. Nhiệt tình nhất vẫn là những nam nữ trẻ tuổi, trong lòng luôn mang đôi phần khát vọng mông lung mà tốt đẹp, rằng giữa chốn chen vai thích cánh này, không chừng chỉ xoay người một cái liền gặp được người có duyên, từ đây thương nhớ cả đời.
Ngoài ngõ nhỏ là một hàng liễu rủ trồng xen hoa lê, xanh trắng giao nhau nối dài cả một đoạn đường. Người họp chợ tấp nập đầy đường, cầm đèn hoa chậm rãi bước đi, gặp người quen thì gật đầu mỉm cười, cũng chẳng nói nhiều lời, chỉ một bước chân liền lướt qua.
Âm Lâu hít một hơi thật sâu, không khí lạnh buốt mang theo hương hoa lê, khiến nàng nhớ đến khi còn nhỏ từng ngủ bên cửa sổ thư phòng, cây hoa ngoài cửa nở đến là kinh diễm, từng trận u hương theo gió len lỏi vào giấc mộng. Thời thơ ấu dẫu chẳng sung sướng gì, nhưng đôi khi lại khiến nàng lưu luyến. Có lúc chỉ là hoài niệm một cảnh tượng, giống như một giai điệu cứ mãi vang lên trong đầu, sau bao nhiêu năm lại được nghe lại, ký ức hiện ra rõ ràng từng thứ từng thứ, từ sơn thủy đình đài cho tới một mảnh lá rụng, như bức họa cuộn tròn bấy lâu nay lại trải ra trước mắt.
“Trước kia Hán thần đã từng đi chợ đêm chưa?” Nàng quay đầu nhìn hắn, ngọn nến nhảy nhót bên trong đèn lồng, làm gương mặt hắn cũng lập lòe theo.
Tiêu Đạc lắc đầu: “Buổi tối thần hiếm khi ra ngoài, từ khi chấp chưởng Đông Xưởng đến nay chỉ từng ra ngoài một lần, cũng là để phá án. Từ Bắc Kinh tới Hoài Lai, suốt một đêm đi đi về về, còn gặp phải mai phục, bị thương cánh tay trái.”
Nàng có chút khó hiểu, trong mắt nàng hắn là người nắm cả đại cục, thế mà vẫn có người có thể khiến hắn bị thương cơ! Nàng thở dài: “Vì sao bọn họ lại muốn ám sát ngài?”
“Bởi vì thần là người xấu, kẻ thù cũng nhiều, ai ai cũng muốn lấy mạng.” Hắn chậm rãi nói, như thể chuyện sống chết đối với hắn chẳng chút liên quan, “Quan viên rớt đài dưới tay thần quá nhiều, còn có vài bách tính phú hộ cũng từng trải qua tàn sát của Cẩm Y Vệ lẫn Đông Xưởng, tất cả đều hận thấu thần, biện pháp tốt nhất chính là giết thần.”
“Vậy người của Đông Xưởng đâu? Bọn họ làm việc bất lực, không bảo vệ được ngài sao?” Nàng đưa mắt nhìn về tay trái hắn, cổ tay áo to rộng, chỉ nhìn thấy một chút đầu ngón tay gầy gầy, còn cả Phật đầu tháp và trụy giáp(*) bằng ngọc bích tủy trên Phật châu rủ xuống. Âm Lâu thầm nghĩ hắn đúng là một kẻ mâu thuẫn, rõ ràng tự nói mình không tốt tính, vậy mà lúc nào cũng đeo Phật châu, hẳn là người tin Phật chăng! Là bởi vì giết chóc quá nhiều, cho nên mới cầu thần phật cứu rỗi? Nàng nhẹ giọng hỏi hắn: “Cánh tay Hán Thần bây giờ thế nào? Vết thương đã khỏi chưa?”
Hắn nhàn nhạt đáp: “Vết thương cũng không quá nặng, tĩnh dưỡng một thời gian liền khỏi rồi.”
“Mấy tên giơ đao múa kiếm đó thật đáng sợ, sau này Hán thần đi ra ngoài nhớ phải lưu ý, biết mình kẻ thù nhiều, mang theo mấy tên hộ vệ bên người mới an toàn.” Rồi lại ấp úng nói, “Hôm nay chỉ có hai chúng ta, chẳng may có kẻ nào xông ra, vậy thì phải làm sao?”
Hắn cười khẽ: “Nương nương yên tâm, lần trước chỉ là chẳng may trúng ý mai phục trên đường về, nếu thực sự luận thân thủ, thần chưa chắc đã không đánh lại người khác. Hơn nữa đây là kinh thành, đâu có chỗ nào không có trạm gác ngầm của Đông Xưởng? Bứt lông trên đầu hổ, bọn chúng không có can đảm đó đâu. Nương nương chỉ cần vui chơi, có thần ở đây, không việc gì phải lo lắng.”
Nàng cười cười, rũ mắt: “Ta đâu có lo lắng cho bản thân, ta cũng chẳng có kẻ thù, ai mà muốn giết ta chứ!”
Không lo lắng cho chính mình, vậy thì là lo lắng cho hắn sao? Hắn khẽ nắm tay lại, không nhìn vào mắt nàng nữa, chỉ sợ bị đôi mắt trong veo kia đâm vào tâm khảm, đến lúc đó liền không hay.
Hắn thì đang ngổn ngang trăm mối, Âm Lâu lại chẳng nghĩ nhiều như vậy. Nàng tháo cái trâm trên đầu xuống ngậm trong miệng, vươn người hái xuống một chạc cây. Chạc cây ngắn ngủn, trên ngọn có ba đóa hoa lê, rất kiên nhẫn nhét vào búi tóc, sờ mó trái phải một hồi, lại tới trước mặt hắn ưỡn ẹo tạo dáng: “Hán thần nhìn xem, có đẹp không?”
Cô nương tươi trẻ, hoa lê cắm đầy đầu, trang điểm thế nào cũng đều là đẹp. Hắn mỉm cười gật đầu: “Đẹp lắm.”
Nàng lưu luyến cầm cành hoa trong tay không nỡ vứt, do dự một chút rồi xoay người đem gài lên trước ngực áo hắn: “Trước kia mẹ ta rất thích cài hoa, hoa nhài mới nở là thơm nhất, dùng chỉ xâu hoa lại thành một dải đeo trước ngực, mùi thơm còn dễ chịu hơn huân hương nhiều.”
Hắn cúi đầu nhìn, nhụy hoa nâu thẫm như nhung, xinh đẹp mềm mại, làm cho hắn không dám thở mạnh, chỉ sợ ngực chuyển động sẽ làm những đầu nhụy bé nhỏ rơi xuống.
Một đường không nói gì, chẳng mấy chốc đã tới chợ. Xa xa đã thấy dòng người chen chúc, hai bên đường đều treo đèn hoa, bên dưới là đủ kiểu hàng quán, có vớt cá vàng, bán hoa bán cỏ, còn có cả kẹo hồ lô, thổi đồ chơi bằng đường. Âm Lâu là người phương Nam, đồ chơi nào cũng đã từng thấy qua, chỉ chưa từng gặp thổi đồ chơi bằng đường. Khi Đại Hành Hoàng Đế còn tại vị, thương gia vào nam ra bắc đều phải mất phí, qua một của thành là tốn mấy đại tử(*), cho nên đồ chơi này không được biết đến ở phương nam.
(*) Đại tử: một đại tử bằng hai mươi văn tiền.
Thổi đường trông rất vui, nàng vừa trông thấy liền không thể rời mắt, ăn vạ cùng đám trẻ con đòi xem người ta thổi hình con chuột. Quầy hàng kia bài trí gần giống một gánh hoành thánh(*), trên đầu treo một ngọn đèn gió, hai đầu đòn gánh mỗi bên một việc, một đầu là một cái giá to, có hai thanh gỗ đục đầy lỗ nhỏ dùng để cắm que làm đồ chơi, đầu bên kia là một cái thùng, bên dưới đặt một cái lò than, trên lò có một cái nồi nhỏ, bên trong nồi là chiếc muôi lớn dùng để múc đường.
Đám trẻ con trong thành đều mê mẩn, đứa có tiền muốn làm thành hình gì cũng được, đứa không có thì không chịu rời đi, tình nguyện đứng đó chảy dãi trông mong nhìn theo. Đám trẻ con khe khẽ nói nhỏ với nhau, “Cái này trông thật vui, biết duỗi tay duỗi chân, còn dẩu cái mông.”
Một đứa khác lắc đầu: “Đáng tiếc hôm nay chỉ toàn người nghèo, chờ nửa ngày vẫn chưa được nhìn thấy khỉ tiêu chảy.”
Âm Lâu quay đầu nhìn Tiêu Đạc: “Khỉ tiêu chảy là gì?”
Hắn là Đốc chủ cao cao tại thượng, để nàng cắm hoa trên ngực đã đành, còn muốn giải thích khỉ tiêu chảy, không khỏi có chút mất mặt. Hơn nữa có nói cho nàng nàng cũng chẳng hiểu, dứt khoát làm cho nàng xem còn hơn, liền nói với chủ sạp: “Làm cho chúng ta một cái.”
Chủ sạp hô to một tiếng “có ngay”, đám trẻ con nhảy nhót la hò. Âm Lâu đứng dựa bên người hắn nhìn, người bán hàng rong kia múc một muỗng đường bỏ vào tay xoa, xoa xong thì lăn qua một lớp bột hoạt thạch rồi bỏ vào khuôn gỗ, kéo ra một đoạn rồi thổi hơi vào, lại chờ một lát rồi mở khuôn ra, bên trong chính là một con khỉ con rỗng ruột.
“Cũng chẳng có gì, chỉ là nhét vào khuôn thôi