Phù Đồ Tháp

Cao Đường Lộ


trước sau

Đi mãi đi mãi, đã ba ngày rồi vẫn chưa ra khỏi địa phận Trực Lệ. Hai đoạn đường bên bờ kênh đào dần dần trống trải, dòng nước xiết hơn, bảo thuyền ngậm nước sâu, sáu hộ vệ đứng canh gác trước sau thuyền. Thuyền đi ngược dòng, còn không đi nhanh bằng xe ngựa.

Sắc trời dần tối hẳn, ruộng nương hai bên bờ thấp thoáng buổi chiều hôm, nhìn mãi không thấy điểm cuối, Tiêu Đạc đứng ở đầu thuyền hỏi: “Còn bao lâu nữa mới tới Thương Huyện?”

Tên lính gác cong eo đáp lời: “Còn ba mươi dặm đường sông nữa mới đến Thương Huyện, với tốc độ này, nếu như đi cả đêm không nghỉ, ước chừng sáng mai sẽ đến nơi.”

Hắn gật đầu: “Đêm nay thuyền tiếp tục đi, sáng mai tìm bến tàu đỗ lại rồi khởi hành sau.”

Thuộc hạ thưa vâng, cầm bội đao đi xuống truyền lệnh. Đông Xưởng có mười hai Đương đầu, đi theo có bốn vị, nhiệm vụ quan trọng chính là bảo vệ hành trình. Đại đương đầu Xa Thất Lang là một người hành sự ổn trọng, đợi đến khi bên người hắn không có ai mới đi tới, thưa một tiếng Đốc chủ, nói: “Chúng ta rời kinh, tin tức sớm đã truyền tới Kim Lăng, thuộc hạ đoán phủ Nam Uyển Vương nhất định đã có động tĩnh. Lần này hẳn là Đốc chủ không tránh được phải giao tiếp với Vũ Văn Lương Thời, Đốc chủ nên đề phòng, người này ngoài mặt thì quân tử khiêm nhường, hành sự sau lưng chưa chắc đã quang minh lỗi lạc. Án đồng lò lần trước, đầu mối đã chỉ thẳng đến phủ Nam Uyển Vương, ấy thế mà cuối cùng tin tức lại đứt đoạn giữa đường, có thể thấy được Nam Uyển Vương kia cũng là một nhân vật lợi hại.”

Trên mặt Tiêu Đạc không có biểu cảm gì, chỉ hướng về thủy vực trống trải phía trước ngắm nhìn. Một vầng trăng sáng treo trên nền trời, mặt nước đầu thuyền sóng sánh ánh trăng, Hắn chắp tay sau lưng thở dài, “Luôn có vài người không an phận có ý đồ xoay chuyển càn khôn. Tên Vũ Văn Lương Thời này có thể là địch, cũng có thể là bạn. Nhưng nếu như phải đối đầu, đoán chừng cũng là một đối thủ tốt.”

Xa Thất Lang thấy hắn nói như vậy liền không nhiều lời nữa, hắn một người một lòng, một mình hắn chống đỡ miếu đường cũng hơn mười tên quan văn. Hiện nay Tân Đế đăng cơ, thỏa thuê mãn nguyện chỉnh đốn thiên hạ, hắn chủ động lui một bước, đối với căn cơ gốc rễ của hắn mà nói cũng không quá gây trở ngại. Nhưng tâm tình quân vương sâu không lường được, không ai biết được liệu sau này hắn có bị thu hồi thực quyền hay không. Người thông minh biết chu toàn mọi bề, bên này bên kia đều không đắc tội, chiếm giữ đầu mối nơi nơi, nhưng không phải như lời hắn nói, vừa địch vừa bạn. Đến thời điểm quan trọng mới phản kích, hắn chính là mũi tên vàng trên dây cung, thắng bại cũng hoàn toàn dựa vào hắn.

“Việc canh gác trên thuyền có chúng thuộc hạ chu toàn, Đốc chủ đi đường mệt nhọc, vẫn là nên nghỉ ngơi sớm một chút. Sáng mai tới Thương Huyện, lên bờ thu thập thêm chút tiếp viện, tiếp theo đi về phía Đông Nam có đến hơn trăm dặm đều là nước nhiễm mặn, muốn dừng thuyền lần nữa phải đợi đến Đức Châu.”

Tiêu Đạc nghe xong gật đầu, quay lại nhìn thấy cửa khoang Âm Lâu có ánh sáng hắt ra, trong lòng hắn nhớ tới, liền hỏi Tào Xuân Áng, “Nương nương đã đỡ say sóng chưa?”

Tào Xuân Áng nói: “Đại phu dặn dò mỗi ngày bấm huyệt Lệ Đoài cho nương nương, bấm đủ hai mươi ngày chứng say sóng của nương nương sẽ khỏi hẳn. Mỗi lần con tới đưa cơm cho nương nương đều thấy Đồng Vân đang giúp nương nương bấm huyệt, hai chủ tớ vừa nói vừa cười, con đoán nương nương đã đỡ nhiều rồi. Nếu cha nuôi không yên tâm, sao không đi qua nhìn xem?”

Hắn nghĩ cũng đúng, khi trước ở trong phủ ngày ngày đều gặp nhau, thế nào mà lên thuyền lại trở nên kiêng dè. Phiên tử Đông Xưởng có lợi hại đến mấy cũng đều là thuộc hạ của hắn, có gì mà phải sợ? Hắn cười cười tự giễu, quả thực có một chỗ nào đó không thích hợp, ban đầu chỉ là trêu đùa nàng, nàng tựa như một món đồ chơi, là trò tiêu khiển thú vị nhất của hắn sau ngày dài mệt mỏi. Hắn cũng thừa nhận khi trước Phúc Vương thông báo cho hắn, hắn từng nghĩ sẽ dùng thủ đoạn đã dùng cho Vinh An Hoàng Hậu để đối phó với nàng. Nữ nhân ấy mà, có mấy ai dầu muối không ăn? Năm tháng trong thâm cung tịch mịch, người không được quân vương ân sủng đi tìm an ủi nơi khác cũng là điều dễ hiểu. Đến Vinh An Hoàng Hậu còn sa vào, một cô nương chưa hiểu sự đời còn có thể nhảy ra khỏi lòng bàn tay hắn sao?

Nhưng mà hắn ngàn tính vạn tính, lại quên mất tính toán rủi ro. Chơi đùa lâu rồi, tự mình không cẩn thận sa lầy tự lúc nào không hay, quăng ngã đến nỗi thể diện cũng mất sạch. Chắc chắn là không thể giữ nàng lại được, cũng không trông cậy vào đôi bên cùng có lợi, chỉ muốn nâng đỡ nàng lên thật cao, để nàng được yên ổn sống trong cung hưởng thụ phú quý cũng đủ rồi.

Hắn chậm rãi đi tới trước khoang nàng, do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa tay gõ lên khung cửa.

Nàng đang đứng dưới ánh đèn vẽ hoa văn, chơi bời lêu lổng quá lâu rồi, chơi đến nỗi có chút chán, mấy việc nữ công đã lâu chưa động tới, nhỡ ngượng tay thì không hay. Nghe thấy tiếng đập cửa thì ngẩng đầu lên, bảo Đồng Vân đi xem, Đồng Vân vén màn bước ra hành lễ, “Đốc chủ tới rồi? Nương nương đang bận ở bên trong! Nô tỳ đi tìm Tiểu Tào công công đem thêm dầu tới, mời Đốc chủ vào trong!” Nói xong thì khom lưng lui ra ngoài.

Bút lông trong tay Âm Lâu đang dừng nơi nhụy hoa, đột nhiên thấy tim đập mạnh. Mấy ngày nay hắn ít khi tới, nhưng hàng đêm trước khi ngủ đều gõ lên tường nàng, động tác nhỏ hàm súc ôn nhu như vậy, còn vượt xa hết thảy thiên ngôn vạn ngữ trước kia. Nàng căng thẳng, ngòi bút run rẩy, mồ hôi ra đầy tay. Nàng thầm phỉ nhổ mình càng ngày càng chịu ảnh hưởng của hắn, sau này chỉ sợ lại bước vào vết xe đổ của Vinh An Hoàng Hậu. Trong lòng nàng hiểu rõ, nhưng hiểu rõ rồi thì sao, năng lực tự khống chế của nàng rất kém cỏi, chính mình còn chưa kịp phát hiện ra đã thấy bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay rồi.

Nàng định thần gác bút xuống, vừa đúng là hắn vén màn bước vào, một thân lãnh sam xanh nhạt, gương mặt như hoa như ngọc, mang theo ý cười thấp thoáng.

“Nương nương đang bận gì thế?”

Nàng xoay người liếc nhìn đống lộn xộn trên bàn, “Vẽ mấy cái hoa văn, chốc nữa thêu khăn tay để dùng.” Lại cười nói, “Bây giờ Hán thần giữ lê tiết thế này, thật khiến ta không quen. Gõ tường quen rồi, bây giờ còn biết gõ cửa!”

Hắn không tới tìm nàng gây sự, nàng lại bắt

đầu khoe khoang rồi! Tiêu Đạc nói: “Thần gõ lên tường ngóng trông nương nương đáp lại, nhưng gõ hai ba đêm đều là đá chìm đáy biển, thần còn tưởng nương nương không nghe thấy kia!”

Nàng không đáp, trong lòng xao động, chỉ cong môi cười, giơ tay mời hắn ngồi, tự mình bưng ấm trà tới rót cho hắn, đưa mắt ra ngoài cửa sổ, “Đã giờ này rồi, vẫn chưa dừng thuyền sao?”

Hắn nhấp một ngụm trà, nói: “Đêm nay thuyền đi suốt đêm, sáng mai tới địa giới Thương Châu rồi nghỉ ngơi nửa ngày. Nương nương xem có cần thêm gì, ngày mai lên bờ mua thêm.”

Nàng nói: “Mọi thứ ở đây đều đủ, ta cũng không thiếu gì hết.” Nàng hơi ngừng lại giương mắt nhìn hắn, “Hán thần, hay là ta làm cho ngài một đôi giày! Trước kia ủng da lẫn giày mềm của cha ta đều là do ta làm, ông ấy khen ta tay nghề tốt, dạo này lười biếng lâu rồi, quên mất tay nghề thì đáng tiếc lắm. Ngày mai lên bờ vẫn là mua một chút vải về, Hán thần muốn ủng hay là muốn giày?”

Tiêu Đạc cầm chén trà, kiềm chế vui mừng cúi đầu nhìn cái nhẫn trên ngón tay, sợ không cẩn thận sẽ để lộ ra tia cảm tình trong ánh mắt, bị nàng biết được sẽ rất xấu hổ. Hắn nói: “Ăn mặc của nội thị đều do Cân Mạo Cục xử lý, đông chí mỗi năm đều lấy mấy chục vạn lượng bạc từ Tiết Thận Kho đổ vào đây, mọi thứ đều có sẵn, nương nương hà tất phải phí công động tay.”

“Sao mà giống nhau được, đây là ta tự tay làm, là tâm ý của ta mà!” Nàng nói, lại chạy tới bên bàn chọn hoa văn, tự mình lải nhải “Vẫn là làm ủng thì hơn, làm chắc chắn một chút, sẽ đi được lâu lắm. Lần này về Chiết Giang cũng là lần cuối cùng được rong ruổi bên ngoài, đến lúc phải hồi kinh tiến cung, sau này không thể tự do đi lại nữa! Ta làm ủng cho ngài, nếu để người ta biết sẽ bị nói ra nói vào mất. Nói Thái phi và Chưởng ấn có gì đó gì đó…” Nàng khờ khạo cười nói, “Ta thì không sao, nhưng nếu liên lụy đến ngài thì quả là tội lớn.”

Lần trước hắn nhắc đến chuyện tiến cung với nàng, nàng không kiên nhẫn nghe mà liền nổi giận, về sau hắn tự biết kiêng dè, hôm nay thế mà nàng lại có gan nhìn thẳng. Hắn khó hiểu mà đánh giá nàng, “Nương nương nguyện ý tiến cung? Bởi vì lần trước Hoàng Thượng nói sẽ cho nương nương một con chó bá nhi sao?”

“Cũng không phải.” Nàng cúi đầu nhặt nhạnh đám giấy, bình thản nói, “Không đơn thuần chỉ là vì một con chó bá nhi, ta cảm thấy tính tình Hoàng Thượng không tồi, có lẽ cũng là người lương thiện. Hơn nữa tất cả các ngươi đều cho rằng ta nên tiến cung, ta đây đành nghe các ngươi vậy! Chẳng lẽ Hán thần muốn giữ ta lại Tiêu phủ sao?”

Nàng nghiêm túc nhìn hắn, nhưng hắn không đáp lời, lông mày dần dần nhíu lại, trong lòng nàng ngược lại thấy như được thả lỏng, cắn răng nói, “Tiến cung thì tiến cung, nhưng Hán thần phải giúp ta thoát khỏi cái tước Thái phi, ta phải làm phi tử, sinh hoàng tử, tương lai lên làm Thái Hậu!”

Nàng cố gắng tìm niềm vui trong nỗi khổ, tự trêu chọc mình một phen che miệng cười ngây ngô.

Hắn thở dài, “Những thần có thể làm cho nương nương là có hạn, nhưng những nguyện vọng này của nương nương, thần nhất định sẽ dốc toàn lực giúp đỡ, cũng sẽ thay nương nương thành toàn.”

Câu trả lời nàng mong đợi dường như không phải như vậy, chỉ là cảm thấy nỗi mất mát chậm rãi dâng lên trong lòng, rốt cuộc cũng không cười nổi. Đùa nghịch con hổ bông nhồi lá ngải trong tay, lá ngải phòng muỗi, món đồ chơi này bắt đầu dùng từ sau Đoan ngọ, giữ lại đến tận mùa hạ năm sau. Nàng xoay người, nhón chân treo con hổ lên mũi câu bạc, bởi vì rướn người về phía trước, chiếc eo nàng trông lại càng tinh tế. Tiêu Đạc yên lặng nhìn, sau đó rời tầm mắt, đột nhiên phát hiện mọi thứ như đảo ngược, kẻ phiền muộn rốt cuộc lại là hắn, ban đêm yên bình như vậy bỗng chốc trở nên buồn bực dị thường.

Thời tiết đầu hạ nhiều côn trùng, trên kênh đào cũng có, gặp được ánh sáng liền lũ lượt ùa vào, làm tấm chụp đèn kêu leng keng rung động. Những con côn trùng đó mệnh ngắn, hẳn là do đâm quá mạnh, lập tức chết luôn, chẳng mấy chốc đã tụ tập thành một đống bên dưới đế đèn. Âm Lâu rũ mắt oán giận nói, “Những con trùng đó ngốc sao, cũng học theo thiêu thân lao đầu vào lửa, nhìn cái đám này xem, chưa xuất sư đã chết trước rồi.”(*)

(*) Xuất sư mạt tiệp thân tiên tử: Câu này nói về việc Gia Cát Lượng cả đời phục hưng nhà Thục Hán nhưng cả 6 lần xuất binh chinh phạt quân Ngụy đều thất bại, đến lần thứ sáu thì chết bệnh.

Lời này nghe dường như có ẩn dụ, hắn nắm chặt Phật châu trong tay, trụy giác buông xuống, hai khối ngọc chạm vào nhau tạo thành tiếng kêu êm tai nho nhỏ. Trầm mặc một hồi mới khôi phục lại được tinh thần, cười nói: “Khoang thuyền làm từ gỗ, ban ngày hút hết khí nóng vào, đến tối lại nhả hết ra, nương nương ở trong này không nóng sao? Bọn họ ăn cơm trên boong tàu phía trước, thần đưa nương nương ra phía sau hóng mát, nương nương có đi không?”

Lên thuyền đã vài ngày mà không có cơ hội đi ra ngoài đi dạo, Âm Lâu nghe hắn nói thế đương nhiên rất vui vẻ. Nàng đẩy cửa sổ ra nhìn trời, vầng trăng tròn vành vạnh treo trên cao, không khí hơi lạnh, quả nhiên là sảng khoái hơn ở trong khoang nhiều, liền nhảy nhót nói: “Mang rượu lên, chúng ta ngắm trăng thưởng rượu, vậy mới náo nhiệt.”

Nàng rốt cuộc vẫn còn nhỏ, cô nương mười sáu tuổi, trong lòng chứa được bao nhiêu u sầu? Hắn đồng ý với nàng, đi ra cửa phân phó Tào Xuân Áng mang rượu, tự mình dắt nàng đi về phía đuôi thuyền.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện