Có nên thuận cột bò lên hay không, Âm Lâu đã suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng quyết định của nàng vẫn là từ bỏ. Trở ngại của bọn họ quá lớn, có Hoàng Đế chắn ở giữa, hắn có xảo trá tinh ranh đến mấy cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay Hoàng Đế. Thiên uy khó dò, vừa ngự cục liền gấp gáp tước quyền hắn, đó chính là minh chứng rõ nhất.
Chính hắn cũng tự biết lợi hại, cho nên mới làm phép thử vài lần rồi mới thân cận với nàng. Hẳn hắn cho rằng nàng ngủ rồi, lựa chọn thời điểm như vậy, căn bản là không trông mong được nàng đáp lại, với tính cách bá đạo của hắn, đáng nhẽ ra đã sớm ngả bài với nàng từ lâu, còn phải lén lút hay sao?
Tình cảnh này đúng là khiến người ta khổ sở, Âm Lâu là cô nương tốt bụng, càng nghĩ lại càng thêm thương hắn. Hắn hẳn là rất tự ti đi! Một thái giám, dẫu tàn khuyết nhưng vẫn khát vọng tình yêu nam nữ, nếu cứ thế mà vạch trần hắn, liệu có phải hắn sẽ không còn chỗ dung thân? Nhưng ít nhất bây giờ nàng biết được tình cảm của mình không phải là đơn phương, nếu dọa lui hắn, hắn yêu thể diện như vậy, chắc chắn sẽ lại nói ra vài câu chế nhạo. Hắn xảo trá đã quen, thật giả khó đoán. Hắn sẽ biện minh cho chính mình, cho dù thực lòng hắn không nghĩ vậy, nhưng chắc chắn cũng đủ khiến nàng bị dày vò nửa ngày!
Cho nên nàng tình nguyện ngu ngốc hàm hồ, đây đã là thu hoạch ngoài dự đoán rồi. Nàng vốn chỉ muốn được ở bên hắn lâu hơn một chút mới cố ý giả bộ say, lại ngàn vạn lần không ngờ sẽ đón nhận được kết quả này. Nàng có thể cảm nhận được hắn đang nơm nớp lo sợ, hắn cũng thấp thỏm y như nàng, nếu không thì với sự thận trọng của hắn, sẽ không có chuyện nàng tỉnh mà vẫn không phát hiện ra.
Trằn trọc cả một đêm, khi tia nắng sớm đầu tiên chiếu tới, nàng vẫn ngồi phát ngốc bên ô cửa sổ. Lúc Đồng Vân bưng tới một bát chè dưa mật, nàng đang chống cằm ngắm cảnh trí bên bờ, trên búi tóc cài một bộ diêu gắn lầu các tơ vàng, rất hợp với chiếc áo cánh ve màu mật thêu hoa cúc bạc bên ngoài, dáng vẻ này, cứ như thể biến thành người khác chỉ sau một đêm vậy.
Đồng Vân đi tới, cẩn thận đánh giá nàng, “Hôm nay chủ tử kỳ quái thực sự, sắp được về nhà gặp cha mẹ nên mừng rỡ ngủ không yên sao?”
Nàng không thèm để ý, nhặt quạt tròn lên đi tới bên bàn, cầm thìa chậm rãi xúc ăn, mà tâm tư thì đã bay tít ra ngoài. Sáng nay phiên tử lên bờ mua thêm đồ đạc, không chừng hắn cũng phải đi. Mỗi khi có người đi trên boong tàu nàng liền dựng tai lắng nghe, nàng có thể phân biệt được tiếng bước chân của hắn, cũng không biết là từ khi nào, có lẽ đã sớm in vào tâm khảm, chỉ là nàng không dám thừa nhận mà thôi.
Giấy vẽ nằm la liệt trên án thư, Đồng Vân thu gọn lại lật từng tờ lên xem, có cả ‘từng bước lên cao’ và hoa văn chữ Vạn, dường như là dành cho nam nhân. Nàng cổ quái quay đầu nhìn, “Chủ tử định làm giày cho ai thế? Để em đoán xem, đừng nói là làm cho Liên Thành công tử nhé! Chủ từ là người phải tiến cung, không thể trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài nữa đâu!”
Nàng cũng muốn trêu hoa ghẹo nguyệt, quân tử còn có lúc háo sắc nữa là! Nhưng mà bây giờ thì khác, có người trong lòng rồi, trái tim kín chỗ rồi, chẳng rảnh rỗi mà nhìn đến những người không liên quan nữa. Âm Lâu thuận miệng đáp lời: “Hắn có liên quan gì đến ta, ta có làm cho ai cũng chẳng tới lượt hắn. Nhưng đề nghị này của em không tồi, lúc nào ta phải đi Mính Đinh Lâu tiêu tiền một chuyến, bảo hắn giơ chân ra cho ta xem xem, để xem hắn đi giày to cỡ nào.”
“Vậy hoa văn kia là vẽ cho ai? Cho Hoàng Thượng? Không phải là không biết kích cỡ chân rồng sao!” Đồng Vân thu dọn đồ đạc lại, thò mặt ra ngoài cửa thăm dò, “Lát nữa em đi xin một cái bếp lò tới, vẽ dáng xong rồi thì nên đun hồ dán thôi. Với khí hậu này chỉ cần để ngoài một ngày là khô ngay.”
Đang nói chuyện thì bỗng thấy thân thuyền va đập, hẳn là đã tìm được bến tàu, thả neo cập bờ. Nàng đứng dậy bước ra cửa khoang, thấy hắn đang từ phía đầu thuyền lại đây, mặc duệ táp xanh thẫm dệt hoa lụa, tay áo thêu hành mãng tơ vàng, khí phách ung dung nhàn nhã, ai mà không biết hẳn sẽ cho rằng hắn là hoàng thân quốc thích từ Bắc Kinh tới cũng nên! Hắn hiển hách dương dương, nàng nhìn mà chỉ cảm thấy chua xót. Dưới lớp áo gấm kia là con người thế nào, chỉ một mình hắn biết mà thôi.
Trong lòng nàng nhảy loạn, nhanh chóng lui vào trong buồng. Hắn cũng vào theo nàng, chắp tay sau lưng đứng đó, biểu cảm đạm nhiên, “Sắp tới sẽ là vùng nhiễm mặn, ước chừng phải ba bốn ngày sau mới tìm được thị trấn. Không phải nương nương nói muốn mua vải vóc sao, hôm nay thần rảnh rỗi, bồi nương nương đi một chuyến.”
Âm Lâu thẹn thùng, hấp tấp quay người đi. Ánh mắt hắn thâm sâu như mắt rắn, vấn vít cuốn lấy khiến nàng mất tự nhiên. Nàng chỉ có thể tận lức khắc chế, ra vẻ ổn định mà nói: “Ta sợ nóng, nếu lại bị cảm thì rất phiền toái, vẫn là không đi thì hơn. Hán thần đi sao? Nếu đi thì mua về thay ta cũng được.”
Hắn đường đường là Đốc chủ Đông Xưởng, lại dạo chợ mua vải cho nữ nhân, nếu để người khác nghe được chắc chắn sẽ biến thành trò cười. Nhưng mà là nàng, hắn lại có một loại cảm giác thân thiết như việc nhà, không muốn phải kiêng kị cẩn thận quá nhiều.
“Nương nương không đi sao?” Hắn tựa hồ có chút thất vọng, “Thần đã cho Tiểu Xuân Tử chuẩn bị xong xuôi rồi, nếu sợ nắng có thể che dù, không sao đâu.”
Trên mặt nàng hiện lên vẻ mệt mỏi, đầu cũng có chút choáng váng, chỉ đáp qua loa: “Trời oi bức làm ta lười biếng, thực sự không muốn đi đâu, các ngươi cứ đi đi, không cần ta xen vào.”
Hắn cũng không gò ép, hào phóng nói: “Nếu đã vậy, thần cũng không đi. Vừa lúc hôm qua uống chút rượu, đến bây giờ vẫn hơi lâng lâng.” Rồi xoay người dặn dò Tào Xuân Áng, “Ngươi mang theo Vân cô nương lên bờ đi, nàng muốn mua gì thì cứ mua. Sợ không xách được thì mang theo hai người đi cùng.”
Tào Xuân Áng dạ vâng, nhanh chóng kéo Đồng Vân đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, tối hôm qua xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, mọi vẻ trấn định đều là giả dối. Hắn cũng cảm thấy ngượng ngùng, trong lòng có quỷ, chỉ có hai người ở chung với nhau khiến nỗi bất an của hắn lớn đến nỗi không gì sánh được, hắn đứng đó, có chút luống cuống tay chân.
Âm Lâu không nghe thấy hắn lên tiếng thì tưởng hắn đã rời đi, quay đầu lại phát hiện ra hắn vẫn đứng im, làm nàng lắp bắp kinh hãi. Sợ bị hắn nghi ngờ, nàng tận lực ra vẻ thản nhiên, đưa tay mời hắn ngồi, lại cầm mấy tờ giấy Tuyên Thành tới, cười nói: “Ta nói muốn làm giày cho ngươi mà vẫn chưa có vẽ dáng, đúng lúc ngươi đến đây…..Nào, ngươi ngồi đi, để ta vẽ dáng chân, đo kích cỡ rồi cắt luôn.”
Một người luôn luôn sai khiến người khác, lúc này bị nàng bài bố lại trở nên ngơ ngác. Hắn ngồi trên ghế bành nâng chân lên hỏi: “Phải cởi ủng sao?”
“Ủng của ngươi không vừa chân sao?” Nàng cúi đầu nhìn, quan ủng của xưởng vệ là mũi vuông, mặt trên thêu hoa mây. Hắn là người sạch sẽ, hẳn là đã đổi ủng mới sau khi lên thuyền, ngay cả đế ủng cũng không dính một hạt bụi. Nàng thở dài, “Hình dáng này quả thực là đang lưu hành, nhưng mà đầu giày rộng, nhìn qua trông ngốc nghếch.”
Hắn nhanh miệng phụ họa, “Đúng là đầu giày rộng, không vừa chân mấy.”
Nàng dịu dàng cười, “Những người buôn bán phải chạy ngược chạy xuôi, bàn chân to như quạt hương bồ, giày càng rộng càng thấy khoan khoái kia!” Nàng ngồi xuống trải giấy ra đất, vươn tay giúp hắn tháo ủng, “Chiếu theo dáng chân để làm vẫn là tốt nhất, lớn nhỏ đều ở mình. Giày nhỏ làm chân ủy khuất, giày to cũng làm chân ủy khuất.”
Trong lòng hắn ấm lên, nhưng không tiện để nàng hầu hạ, rụt chân lại nói: “Ngươi đừng nhúc nhích, cứ để ta.”
Âm Lâu cũng thuận theo hắn, kiên nhẫn ngồi xổm một bên chờ đợi. Nam nhân khác thế nào nàng không biết, nhưng sự tinh tế của Tiêu Đạc quả đúng là hơn cả nữ nhân, ủng vớ của hắn đều mới tinh, trắng bong không có mùi lạ. Nàng cũng từng để ý móng tay hắn, tất cả đều được cắt tỉa gọn gàng, thực sự không tìm ra được dù chỉ một tật xấu. Nam nhân lôi thôi thì nhiều, người như hắn thì được mấy ai, nàng làm sao mà không quyến luyến hắn