Ngày hôm sau, bầu trời thoáng đãng mát mẻ, mây mù đã tan hết từ canh ba giờ thìn, cơn mưa triền miên suốt hơn một tháng trời đột nhiên chấm dứt.
Trời đất được gột rửa, hương bùn mới thoang thoảng đâu đây. Đây tựa hồ như là một dấu hiệu tốt, rằng mọi chuyện xui xẻo đều đã trôi theo cơn mưa. Ngẩng đầu nhìn vòm trời cao rộng, Âm Lâu còn đang ngạc nhiên tại sao trời có thể xanh tới nhường này, bỗng nhiên tiếng chuông tang vang lên, dội khắp lục cung.
Gần như cùng một lúc, mười mấy thái giám đã thay tang phục tràn vào Càn Tây Ngũ Sở, tay cầm chiếu thư. Gió thổi phất phơ khiến khăn tang trên mũ bọn họ rủ xuống, khuôn mặt cứng ngắc như đám quỷ sai đầu trâu mặt ngựa từ âm phủ kéo lên. Người đi đầu bước vào viện, xướng vang giọng nói vịt đực: “Tất cả mọi người đều ra ngoài, có ý chỉ ban xuống.”
Ý chỉ này là gì, không nói cũng hiểu. Mọi người nhốn nháo, vừa toan tháo chạy đã bị nội thị túm lại, tất cả mọi người đều bị đuổi ra ngoài.
Cung phi cấp thấp không có tẩm cung riêng như những vị phi tần phẩm giai cao. Các nàng thường là vài người ở chung một gian, người bị lôi ra chật kín cả sân, gom từ đầu sở đến cuối sở được chừng bốn năm chục.
Âm Lâu cùng mọi người ra khỏi phòng chờ chỉ, xô xô đẩy đẩy phủ phục trên mặt đất, nghe thái giám Tư Lễ Giám đứng trên bậc thang đọc to thủ dụ, nội dung rất đơn giản, không dặn dò gì nhiều: “Đại Hành Hoàng Đế(*) long ngự quy thiên, trừ những người có con, còn lại toàn bộ đều phụng lệnh chờ chết.” Chỉ vậy thôi.
(*) Đại Hành Hoàng Đế: là tên tạm gọi Hoàng Đế vừa mới chết trước khi chính thức đặt thụy hào.
Tuy đã sớm đoán trước vận mệnh, nhưng đến khi thực sự nghe tin, các nàng cảm thấy như đang lạc trong cơn ác mộng, tại sao mà mãi không tỉnh lại.
Tiếng khóc vang rung trời, Âm Lâu quỳ mà chân bủn rủn vô lực, nằm im trên đất không đứng dậy nổi. Hai ngày trước còn thầm ôm may mắn trong lòng, luôn cho rằng Hoàng Đế tuổi còn trẻ, ít nhất vẫn sống thêm được mấy năm. Chẳng ngờ chưa được bao lâu, vậy mà lại thực sự án giá.
Trong đầu nàng mênh mang một mảnh sương mù, hoàn toàn chẳng có ý niệm gì, chỉ biết mình mới đầy 16, rời nhà vào kinh ứng tuyển, mới được phong làm tài nhân, còn chưa nếm ra hương vị được làm nương nương là thế nào, vậy mà đã phải cùng xuống hoàng tuyền với vị Hoàng Đế chưa một lần biết mặt.
Nàng là người chậm chạp, khi có chuyện vui thì chẳng kịp vui, khi bi thương bất ngờ ập tới cũng chẳng kịp khóc. Tiếng gào thét xung quanh như đang cào cấu nàng, nàng chỉ cảm thấy sợ hãi, sợ hãi tới run rẩy cả người, chân tay cứng đờ, hơi lạnh toát ra từ xương tủy thẩm thấu khắp thân thể, len lỏi thẳng tắp tới tận tâm khảm.
“Khóc cái gì? Đây chính là chuyện vui, là tạo hóa tổ tiên tích đức bao đời mới có. Những người theo hầu Tiên Hoàng, triều đình đều có ưu đãi. Sau này gia đình đều được phong tước vị, đó là niệm tình các nương nương, cũng không uổng công ơn dưỡng dục.” Tên thái giám nói nhẹ như không, đám người hoảng sợ chẳng ai nghe lọt, hắn cũng chẳng thèm để ý, phân phó với cấp dưới: “Tới đi, hầu hạ các nương nương thay quần áo. Nếu để lỡ giờ lành, không ai đảm đương nổi đâu.”
Vải bố mới trắng tinh toát ra xú vị chết chóc, ngoài cửa lại xuất hiện thêm một đoàn người từ Thượng Cung Cục, đồ tang đã sớm chuẩn bị xong. Hơn phân nửa người đã bị sắc lệnh dọa cho mất hồn rồi, dường như tất cả đều không đứng dậy nổi chứ đừng nói gì đến thay quần áo. Những Thượng cung chân tay thô kệch đi tới đùa nghịch các nàng, lột đi áo ngoài hoa xanh liễu thắm, tháo đi trâm cài cẩm tú trên đầu, vạt áo giao nhau, dây lưng trên eo hung hăng thu lại, vậy là xong.
Âm Lâu bị xô đẩy mòng mòng, miễn cưỡng dừng chân đứng lại nhìn quanh, tất cả mọi người đều không cam lòng, trên mỗi gương mặt là nỗi thống khổ và tuyệt vọng, chẳng ai còn sức để phản kháng. Niên đại đáng buồn này, giãy giụa cũng chỉ phí công, nếu đã đến lúc chết, vậy thì đành chết thôi. Khảng khái lên đường thì còn có thể che chở cho người nhà, nếu như không tình nguyện, cuối cùng cũng chỉ là hy sinh vô ích, chẳng vớt được ích lợi gì.
Vậy thì nên mỉm cười đi chết sao? Nàng rùng mình, vốn đang ngóng trông cháu trai vào kinh có thể tới thăm nàng. Giờ thì hết rồi, chỉ cần ngày lễ ngày tết thắp một nén hương là được. Cách sơn cách biển cũng không quan trọng, nàng vừa nhấc chân là bước qua. Nhưng nếu người tuẫn táng bị trấn áp hồn phách thì sao? Có lẽ sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong huyệt mộ, vĩnh viễn không nhìn thấy ánh mặt trời.
Không biết Lý mỹ nhân thế nào rồi, nàng không có trong đám người nghe chỉ. Vì không sống cùng một phòng, sau khi đi tìm Diêm thái giám, nàng ấy không lộ mặt một lần nào nữa, Âm Lâu cũng không gặp lại nàng. Có lẽ bọn họ đang nói chuyện rất vui vẻ, hẳn Lý mỹ nhân đã chuyển khỏi Càn Tây Ngũ Sở, tới chỗ Diêm thái giám sống rồi. Đối mặt với cường quyền, không thể không cúi đầu, làm đối thực với thái giám nghe cũng thật đáng thương, nhưng ít ra vẫn giữ được mạng sống, Âm Lâu thấy may mắn thay nàng.
Có chết cũng phải làm một con ma no, giống như được ăn cơm chặt đầu trước khi lên pháp trường, đây chính là chút bố thí cuối cùng của nhân thế. Cửa cung mở rộng ra, một đoàn thái giám của Thượng Thiện Giám bước vào, nhanh chóng dọn bàn, nền đất trống ngoài điện đã trải thảm xong, những bàn tiệc đã được dọn lên chỉnh tề, mời các nàng nhập yến từ dương (bữa tiệc rời khỏi trần gian). Ai mà nuốt nổi cơm vào lúc này? Âm Lâu quay đầu nhìn, Đồng Vân vẫn ở bên nàng, cung nữ không cần phải chết, vẫn có thể đỡ nàng lên sập hoa, hầu hạ nàng đưa đầu vào tròng dây.
Nàng nhìn Đồng Vân, môi mấp máy không nói nên lời.
Đồng Vân khóc đến xé tâm: “Chủ tử…chủ tử…”
Đến lúc này nàng mới thấy mũi cay cay, di ngôn lâm chung không để lại được, những vướng bận với cha mẹ giờ đây chỉ là lời nói suông. Trong nhà vẫn còn sáu huynh đệ tỷ muội, nàng chết đi, cũng chỉ đau một trận là hết.
“Trong hòm còn bốn năm lượng bạc với vài thứ trang sức, ta không dùng được, tất cả đều cho em.” Nàng ngẫm nghĩ, vẫn là cảm thấy nên nói thêm gì đó: “Ta thế này liệu có tính là chết oan chết uổng? Tương lai còn có thể đầu thai chuyển kiếp nữa không?”
Đồng Vân an ủi nàng: “Chủ tử là tuẫn tiết, Diêm Vương sẽ thương tình chủ tử mà.” Nói xong lại quệt mắt: “Em đã bảo chủ tử nghĩ cách, chủ tử không nghe, bây giờ biết phải làm sao đây.”
Nàng cũng không muốn chết, bị thắt cổ không hề vui vẻ. Nếu muốn được như Lý mỹ nhân, ít nhất cũng phải có người nhìn trúng mới được. Con người nàng