Đối với Bộ gia thì đây là chuyện tốt cầu mà không được, còn Âm Lâu lại cảm thấy ngoài ý muốn. Nàng vốn dĩ cũng là nhất thời phẫn uất nên mới đáp ứng, sau đó nghĩ lại liền thấy hối hận. Sở dĩ Hoàng Đế cho phép nàng Nam hạ là vì có Tiêu Đạc theo hầu. Nếu nàng cứ thế mà gả vào Nam Uyển, Tiêu Đạc sẽ không thoát khỏi tội thất trách, một hành động cảm tính của nàng liền đẩy hắn vào một mớ rắc rối. Cảnh cáo Bộ gia đã xong, nàng chắc chắn tám phần bây giờ trong lòng hắn đang thầm trách nàng làm việc không có đầu óc.
Nàng cho rằng hắn sẽ nghĩ cách cứu vãn, không ngờ hắn thế mà lại đáp ứng. Nàng vừa ai oán vừa buồn bã, hắn nhất định là đang tức giận, sau này sẽ không thèm dính dáng đến nàng nữa. Nàng không có cha mẹ chống lưng, bây giờ lại đắc tội hắn, quả thực lúc này đúng là lâm vào đường cùng.
Lại còn muốn tiễn nàng xuất giá? Nàng hiếm lạ cái tiễn của hắn lắm sao? Nàng rầu rĩ đứng dậy, hành lễ với Bộ Ngự Lỗ: “Con hơi mệt rồi, về phòng trước sửa soạn đồ đạc. Phụ thân và Hán thần cứ nói chuyện, con không làm phiền nữa.”
Bộ thái phó yếu ớt gật đầu, Tiêu Đạc lại lười nhác lên tiếng: “Nương nương dừng bước, thần và Thái phó đại nhân nói chuyện xong rồi, đã đến lúc phải về hành dinh. Nương nương vẫn là về cùng thần đi, chờ đến ngày xuất giá rồi về Bộ phủ cũng như nhau.”
Hắn an bài như vậy khiến Bộ thái phó khó hiểu, con gái đã về nhà sao còn phải đưa đi? Ông ta chần chờ chắp tay, “Tiểu nữ tuy xa nhà ba tháng, nhưng chi phí ăn mặc trong phủ vẫn có đủ. Hành dinh của Hán công tốt thì có tốt, nhưng rốt cuộc vẫn không thuận tiện như ở nhà. Cả một hành trình đã làm phiền Hán công, còn quấy rầy nữa thì quá là không biết xấu hổ!”
“Chẳng nhẽ Thái phó sợ nhà ta ăn mấy lệnh ái hay sao?” Hắn cười rộ lên, ánh mắt rực rỡ hướng về nàng, “Để nương nương đi cùng thần cũng đều là có đạo lý cả.”
Mấy đạo lý hàm hồ của hắn, nào có ai dám hỏi đâu! Nếu hắn đã nhất quyết, Bộ thái phó cũng không còn cách nào, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Hắn đứng lên, ưu nhã kéo tà duệ táp, phân phó Vân Úy: “Ngươi mang theo vài người, chờ Thái phó đại nhân chuẩn bị xong xuôi thì lại về Lộc Minh Kiêm Gia. Ta ra ngoài nửa ngày cũng mệt rồi, quay về nghỉ ngơi một lát.” Rồi hắn lại ôm quyền nói với Bộ thái phó, “Vậy nhà ta xin cáo từ, lâu rồi không ra ngoài ban sai, động một tí đã mệt mỏi, thất lễ, thất lễ. Thái phó cùng Vương phủ bàn bạc chọn ngày xong thì sai người tới báo cho nhà ta, đến lúc đó nhà ta còn phải tới uống ly rượu mừng.”
Vị Phật tôn này còn khó chơi hơn nhiều so với tiểu quỷ. Hắn tính kế ngươi, ngươi lại không thể thốt ra dù chỉ một câu oán hận. Trong lòng Bộ thái phó đắng ngắt như ăn phải hoàng liên nhưng vẫn phải tươi cười, cong eo cúi lưng tiễn người ra cửa. Người vừa đi, hai vợ chồng liếc nhau, khóe miệng vặn vẹo, lại ngại bên cạnh vẫn còn vài vị Thiên hộ đang chờ lấy tiền, chỉ đành thở dài……Đây rõ ràng là kề dao vào cổ đòi tiền người ta mà, số người ở lại không phải chỉ một hai người, phải dâng cho hắn bao nhiêu mới đủ đây? Quả nhiên Tiêu Đạc không hiền lành, thái giám đều là lũ vô nhân tính, dẫu người ta chỉ còn lại xương cũng róc ra moi tủy mới thôi. Phải làm sao mới được, chỉ đành nhanh chóng đem bán khế đất khế nhà lấy tiền thì may ra còn kịp.
Khi ra khỏi Bộ phủ, Âm Lâu còn chẳng buồn quay đầu lại nhìn lấy một lần, trực tiếp chui vào trong kiệu. Nàng khổ trở trong lòng, nhìn bầu trời cũng thấy như đang trĩu xuống, cuộc sống này đâu còn ý nghĩa gì nữa, chi bằng khi trước chết đi thì đã thanh thản. Chết đi rồi đi tìm mẹ, còn hơn là không nơi nương tựa như bây giờ.
Đầu óc nàng rối như tơ vò, gỡ cũng không gỡ nổi. Nhớ tới sự tàn nhẫn của phụ thân, nhớ tới chính mình mỗi khi thương nhớ quay quắt, tựa hồ chẳng còn gì an ủi được nàng nữa.
Giang Nam vào tháng sáu rất nóng, gió thổi vào qua kẽ hở kiệu nhỏ bằng tre vẫn không thể làm dịu đi cơn oi bức. Ngoài kiệu là tiếng bước chân nhẹ nhàng dứt khoát mà lưu loát. Đoạn đường dần trở nên râm mát, tiếng chim ríu rít vui tai, nàng vẫn không thể vực dậy nổi tinh thần, trên lưng túa ra một tầng mồ hôi, trong lòng nặng trịch. Nàng xoay người, tựa đầu lên thành kiệu thầm nức nở, dần dần cảm thấy hoảng hốt, không biết đoạn đường sau này sẽ phải bước đi thế nào, trong mắt phụ thân nàng chẳng bằng Âm Các, còn trong mắt Tiêu Đạc thì sao? Có lẽ cũng chẳng là gì hết!
Khi về còn nhanh hơn cả khi đi, chẳng mấy chốc đã về tới trạch viện bên hồ. Kiệu được hạ xuống, người tới vén mành không phải Đồng Vân, một bàn tay trắng trẻo len vào, hắn liền xuất hiện ở ngay trước mắt.
Nàng cụp mắt xuống kiệu, đứng lên quá nhanh làm nàng có chút choáng váng, hắn tới đỡ nàng, lại bị nàng tránh đi, cuối cùng nàng kéo tay Đồng Vân cùng bước vào cửa.
Hắn có chút ủ rũ, chẳng có gì làm khó được hắn, chỉ có nhất cử nhất động của nàng làm hắn bồn chồn tâm can. Hắn đi theo phía sau nàng, nhẹ nhàng thở dài, nàng không thèm để ý đến hắn, điều này làm hắn rất không vui. Hắn suy tính mọi thứ vì nàng, nàng còn không chịu cảm kích, nữ nhân sao mà khó hầu hạ!
Nàng bước vào phòng ngủ, bảo Đồng Vân đi múc nước rửa mặt, hắn đứng một bên nhìn nàng bận tới bận lui, không biết phải mở miệng thế nào. Rốt cuộc nàng cũng không còn việc gì để làm nữa, không thể không quay người lại, thờ ơ nói: “Không phải Hán thần mệt mỏi sao? Còn không quay về nghỉ ngơi?”
Hắn hơi nghẹn lời, nhìn nàng đăm đăm, “Ngươi còn ổn không? Trong lòng buồn bã thì nói với ta…”
Nàng lại quay người đi, rút trâm muốn tháo búi tóc địch, nhưng giằng co mấy lần mà vẫn không tháo nổi, hận đến nỗi vứt cây trâm xuống đất giẫm một hồi, nghiến răng nghiến lợi nói gì đó bằng giọng Giang Chiết, không biết là nói cái gì, hắn nghe không hiểu lấy một chữ. Đồng Vân thấy nàng tức sắp hộc máu đến nơi thì bước tới giúp, lại bị một ánh mắt của hắn ngăn lại. Hắn cho Đồng Vân lui xuống, đi tới đỡ nàng ngồi xuống ghế bành.
“Tuy ta tới hơi muộn, nhưng chẳng phải vẫn giúp ngươi xả giận sao!” Bắn cung cưỡi ngựa hắn không dám nhận là thành thạo, nhưng cũng coi như có chút hiểu biết với mấy thứ trang sức này. Hắn giúp nàng tháo cái lược bạc xuống, rũ mắt nhìn nàng, thấp giọng nói: “Phụ thân ngươi đối đãi ngươi như vậy, ngươi đã thấy rõ chưa? Về sau đừng chỉ mãi hướng về trong nhà nữa, bảo toàn chính mình mới là đúng đắn nhất. Không ngờ vòng tới vòng lui, vận mệnh chúng ta vẫn giống nhau, cho nên đồng bệnh tương liên, sau này ta sẽ càng che chở cho ngươi.”
Lời này lại chạm vào nỗi thương tâm của nàng, hắn là cha mẹ đều chết, còn nàng rõ ràng còn có phụ thân mà cũng như không. Nàng ôm mặt, khóc nức nở nghẹn ngào trong lòng bàn tay: “Trách ta ngu muội, kỳ thực ta không nên trở về, trở về chỉ tổ làm mình thương tâm…Nhìn ta dễ bắt nạt lắm sao, lại một lần nữa muốn gả ta đi thay Âm Các, ta là con rối của Âm Các sao? Ta sống chỉ là để thành toàn cho nàng ta?”
“Cho nên ngươi không muốn gả vào Nam Uyển, phải không?” Hắn đặt tay lên vai nàng, “Vậy thì vì lẽ gì mà lại đồng ý với cha ngươi?”
Nàng trầm mặc một hồi: “Bởi vì ta hận, dù ta có nặn bằng đất thì cũng có ba phần tính tình. Khi còn nhỏ thì nuôi ta như heo, ăn thừa của Âm Các, mặc thừa của Âm Các, thế cũng đành thôi, tại sao đã gả thay một lần vẫn chưa đủ, lại còn muốn gả thay lần hai? Ông ấy không thích mẹ ta, mẹ ta chết bệnh cũng mặc kệ, tùy ý cho vào quan tài liền đuổi đi…Mỗi năm ta đều xem lịch, tới ngày giỗ mẹ đều nóng lòng ngóng trông, đáng tiếc trong phủ chẳng có ai buồn nhớ tới. Sau này ta lớn hơn, hiểu chuyện hơn, chỉ có thể tự mình tích cóp nhờ người ra ngoài mua chút nến hương tiền giấy….Ta nghe nói người chết hoàn toàn dựa đồ đạc mang từ dương thế đi, có nhiều tiền thì đỡ chịu khổ, không có tiền thì sẽ bị treo lên đánh…” Nàng nói tới đây liền khóc to, “Không biết mẹ ta ở dưới đó phải chịu bao nhiêu cực khổ. Không có tiền mua mạng, đến đầu thai cũng chẳng đầu nổi!”
Một cô nương còn trẻ măng mà luôn lo chuyện quỷ thần như người già, nếu là ngày thường hắn sẽ lập tức nhân cơ hội trêu chọc nàng, nhưng hiện tại hắn chỉ thấy nàng thật đáng thương. Bả vai nàng run rẩy dưới tay hắn, hắn thương hại nhìn nàng, nàng khóc thê lương xót xa dị thường, dẫu là khi tuẫn táng cũng không thấy nàng khổ