Nam nhân trên bàn rượu, thông thường là nói chuyện rất vui vẻ, ít nhất bề ngoài là như thế.
Vũ Văn Lương Thời hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, phải biết dừng lại đúng lúc, xé rách mặt nạ của nhau ra thì chẳng còn gì hay ho, hơn nữa còn làm tổn thương tình cảm, sau này người khác làm việc cùng cũng không tránh khỏi có khúc mắc trong lòng, sao có thể chung sức hợp tác đây! Dù sao cũng cần gãi đúng chỗ ngứa, thêm nếm đôi ba câu như vẽ rồng điểm mắt, ở đây không có ai là kẻ hồ đồ. Hai bên âm thầm nghiền ngẫm từng lời nói của nhau, kể ra cũng rất thú vị.
Thành cao không chỉ xây một ngày là xong, chuyện mượn sức này cần phải từ từ. Tiễn người ra cửa rồi, Vũ Văn Lương Thời quay lại gọi người hầu trước mặt, “Dung Bảo, ngươi đi bố trí cho thật tốt, ăn mặc ngủ nghỉ đều phải khiến người ta hài lòng. Phía Thái phi không thể tùy tiện vô lễ, tốt xấu gì cũng là người thân, nịnh bợ một chút ắt sẽ có lợi.”
Dung Bảo gật đầu vâng dạ liên tục, “Nô tài hiểu ý chủ tử, tiến khả công lui khả thủ, vừa đấm vừa xoa, chiêu này quả thật không tồi.”
Vũ Văn Lương Thời liếc nhìn hắn một cái, “Kiềm chế một chút, hắn không giống đám quan Trực Lệ. Không dễ cho ngươi chọc ngoáy đâu. Thuộc hạ của hắn rất đông, đám phiên tử Đông Xưởng kia…khó đối phó, muốn động đến là không thể, dù sao thời cơ vẫn còn chưa tới. Làm ăn cho gọn ghẽ, đừng để liên lụy khắp nơi, hiểu chưa?”
Dung Bảo cười tươi như hoa nở, “Gia nói đúng, đi theo gia lâu như vậy, những cái khác nô tài chưa học được, nhưng cạy chân tường người khác thì đã học được rồi. Người ta đều nói nô tài là con chuột chũi, kỳ thật chủ tử mới là chuột chũi tổ tông…”
“Chuột cái tỷ tỷ ngươi!” Vũ Văn Lương Thời cười mắng, vung một cái tát lên búi tóc quả trám trên đầu hắn ta, “Bớt khoe khoang mồm mép ở đây đi! Sai người đi lên lầu trông coi cho cẩn thận, đừng đến gần, ở trạch viện bên cạnh có người của Đông Xưởng. Làm việc cảnh giác một chút, gọi người đem ngân lượng trút lên bến tàu, làm xong phải để lại một chút sơ hở, quá kín kẽ sẽ khiến người ta nghi ngờ, thiếu mất đồng nào thì ngươi tự khắc lấy thân ra mà bù, nhớ chưa?”
“A, vâng vâng…” Dung Bảo đáp, nhanh chân chạy đi.
Hắn đứng xuôi chiều ánh nắng, mặt trời buổi trưa dường như đang nướng cả tòa cổ thành này, hơi nóng bốc lên từ mặt đất. Cái bóng của Tiêu Đạc vẫn thong dong lướt đi, người như vậy, dẫu Thái Sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc, thu phục được thì sẽ là một trợ thủ đắc lực, không thu phục được ắt sẽ hủy hoại căn cơ. Đã đến nước này, chẳng ai còn đường mà lui nữa, tất cả đều phải dựa vào bản lĩnh mà thôi!
Tào Xuân Áng bung dù cho cha nuôi, quay đầu lại nhìn, thấp giọng nói: “Con thấy Nam Uyển Vương này, mỗi lời nói đều có vẻ rất chân thành, đây hẳn là một lòng muốn mượn sức cha nuôi rồi! Cha nuôi nhìn xem, đã đi xa như vậy mà hắn vẫn còn đứng đó, sắp thành đưa tiễn mười tám dặm đến nơi.”
Tiêu Đạc thả lỏng cơ mặt, phe phẩy cái quạt đàn hương khẽ nói: “Vị phiên vương này không đơn giản, dặn dò mọi người đề phòng một chút. Đây là đang kiềm chế lẫn nhau, ta không động đến hắn, hắn cũng không động đến ta. Có lẽ sẽ còn phải trông chừng nhau dài dài, nghĩ đến cũng thật buồn cười.” Hắn ngẩng đầu nhìn, trên bầu trời thăm thẳm chỉ gợn vài tia mây, mồ hôi đầm đìa trên lưng, vải áo dính vào người thật khó chịu. Hắn lấy thân quạt kéo nhẹ cổ áo ra, lười nhác hỏi, “Đã sai người đến xem trạch viện ở hẻm Ô Y chưa?”
Tào Xuân Áng thưa: “Đại đương đầu đều đã đến rồi ạ, xem xét một lượt từ trong ra ngoài, mọi thứ đều ổn thỏa. Sau đó lại về thuyền đón nương nương và Nguyệt Bạch cô nương sang, lúc này đã qua giờ cơm, hẳn là đã đi nghỉ ngơi.”
Hắn ừ một tiếng, bắt đầu lẩm bẩm oán giận, “Phương nam quả thật quá nóng, cả người đều đầy mồ hôi! Khí hậu này mà đi ban sai thật tổn thương nguyên khí, ban ngày cứ ở trong nhà, chuyện quan trọng cứ để lại, dậy từ sớm hoặc đợi mặt trời lặn rồi làm sau cũng không muộn.” Lại hỏi, “Kim Lăng có đồ ăn vặt đặc sắc gì?”
Tào Xuân Áng bắt đầu đếm ngón tay, “Cha nuôi có biết bát tuyệt Tần Hoài không? Trứng gà luộc nước trà, đậu ngũ vị hương, bánh vịt dầu nướng, bánh bao thập cẩm, còn có đậu phụ thối chiên, canh huyết vịt…Nói là bát tuyệt, thực ra là thành bộ, không chỉ có tám thứ này. Cha nuôi thấy thế nào, là ban nãy ăn chưa no sao? Cha nuôi muốn ăn gì, cứ để con đi mua.”
Hắn nhìn xung quanh, bộ dạng có chút ghét bỏ, “Đồ ăn trên đường có sạch sẽ không? Những thứ ngươi kể quá tạp nham, có món gì thanh nhiệt được không?”
“Cha nuôi bị nóng trong sao?” Tào Xuân Áng hỏi, thấy hắn đột nhiên lừ mắt, bị dọa đến vội vàng ho khan pha trò, “Ôi trời, hôm nay quá là nóng đi, cần phải thanh nhiệt, nếu không sẽ nhiệt miệng mất thôi…Con nghĩ ra rồi, người Nam Kinh thích uống canh trứng gà hoa cúc, món đó thanh nhiệt rất tốt. Chỉ uống canh không đủ no, để con mua thêm một khay xíu mại, cha nuôi nhất định sẽ no đến tận bữa chiều.”
Hắn chắp tay sau lưng cân nhắc, “Cũng được, ta về nhà trước, ngươi đi mua đi! Xong xuôi thì đưa đến phòng nương nương.”
Tào Xuân Áng ngẩn ra, “Không phải là cha nuôi muốn ăn sao?” Ngẫm lại thì ai ăn cũng không quan trọng, lại hỏi thêm một câu, “Vậy còn Nguyệt Bạch cô nương? Có cần mua thêm một phần không ạ?”
Tiêu Đạc nhíu mày trứng hắn, “Ngươi nóng đến mụ cả đầu rồi? Chuyện cỏn con này còn phải hỏi ta?”
Tào Xuân Áng rụt cổ xin tha: “Con thấy Nguyện Bạch cô nương là người cũ…” Sợ lại bị mắng, hắn tự tát hai phát lên má mình, “Là con ngu dốt, chọc cha nuôi tức giận. Cha nuôi cứ yên tâm trở về, còn lại để con lo.”
Chỉ giơ tay là lại có người đi tới đỡ ô, Tiêu Đạc không để ý đến nó nữa, khoan thai bước qua cổng vòm bằng đá.
Thực ra hẻm Ô Y cũng không quá dài, chỉ khoảng trăm trượng, tường trắng ngói đen, cực kỳ có phong vận Giang Nam. Trạch viện của Vũ Văn Lương Thời nằm ở nơi sâu nhất trong hẻm, tường chắn so le, cây xanh vờn quanh. Trạch viện ở đây không ngăn nắp, đi vào một hai bước là thấy rõ kết cấu như tứ hợp viện ở Bắc Kinh. Mỗi một góc nhỏ trong tòa viện này đều lả lướt tao nhã, so với Lộc Minh Kiêm Gia ở Dư Hàng lại càng thâm u hơn. Đứng dưới cửa hiên vẫn chưa nhìn thấy nhà chính, một đường đi mà rẽ ngoặt đến tám chín lần, giống như một quyển sách tranh, phải lật xem từng tờ một mới có thể phát hiện điều kì diệu bên trong.
Hắn đi được vài bước qua sân, lại quay đầu nhìn về hướng lầu Xuân Phong Đắc Ý một cái, lúc này mới bắt chéo hai tay sau lưng đi vào thượng phòng.
Vừa ngẩng đầu đã thấy mấy cái hộp bọc giấy đỏ lớn bé nằm ngổn ngang trên án, Âm Lâu thì đang cong eo thò tay vào moi móc một cái hộp. Hắn ngạc nhiên, bước tới hỏi: “Là ai tặng đây?”
Nàng thu tay lại nói: “Không biết cái tên Tiền Chi Sở kia rốt cuộc là muốn làm gì, cứ khăng khăng tới bái lễ, ta còn tưởng bên trong có ngà voi mã não gì đó, ai dè mở ra chỉ có chút trái cây.”
Tiêu Đạc bật cười, không nói gì nữa, ngồi xuống ghế tự quạt cho mình.
Hắn mới từ bên ngoài trở về, trên người nóng đến bốc hơi. Bộ dạng mướt mồ hôi của mỹ nhân là khiêu gợi nhất, cổ áo nửa đóng nửa mở, hơi lộ ra cái cổ trắng nõn, hai má hây hây như quả đào tươi, nửa người tựa lên bàn, quả thực khiến người ta muốn chảy máu mũi. Âm Lâu gian nan nuốt ngụm nước bọt, cầm quạt tròn lại quạt cho hắn, hòa nhã hỏi: “Nóng lắm phải không? Cả đầu đều mướt mồ hôi rồi! Ta sai người chuẩn bị nước thơm, chàng tranh thủ còn sớm thì đi tắm đi, còn có thể nghỉ trưa thêm được một lúc.”
Hắn xoa xoa thái dương, “Cũng tốt, suốt nửa ngày chỉ lo đối đầu với Vũ Văn Lương Thời, tiêu hao không ít sức lực, ăn một bữa cơm mà chẳng biết có mùi vị gì, còn không bằng ăn cháo trắng dưa chua bình thường.” Rồi hắn đứng lên hỏi, “Nàng đã ăn chưa? Buổi trưa đã ăn gì rồi?”
Âm Lâu nói: “Ăn một chút rau trộn là xong rồi, hôm nay nóng bã cả người, ta chẳng muốn ăn gì cả.” Nàng nói xong lại liếc sắc mặt hắn, “Vũ Văn Lương Thời đối đầu với chàng sao? Hắn cứ yên ổn làm phiên vương của hắn, chúng ta cũng không ngáng đường, vì sao gặp rồi lại muốn làm khó chàng?”
Vẫn chưa thể giải thích cho nàng được, nếu bị lộ ra sẽ liên lụy đến quá nhiều người, có lấp liếm thế nào cũng không xuể, chi bằng không nói cho nàng là tốt nhất, vậy nên hắn chỉ đáp qua loa: “Không phải