Âm Lâu mở to mắt nhìn hắn, “Coi như Vũ Văn Lương Thời làm được một việc tốt! Bây giờ chàng định nói thẳng ra sao? Sao chàng biết được ta tò mò cái gì?”
Hắn thở dài, “Đầu óc nàng nghĩ xiên nghĩ xẹo, sao ta lại không biết cho được đây!” Nói rồi lại rời tầm mắt, hình như không dám nhìn nàng, hắn ngồi dậy cởi áo choàng ra, ném sang giá móc áo bên cạnh
Chẳng lẽ là chuẩn bị xả thân rồi? Âm Lâu đỏ mặt, ngượng ngùng vân vê góc áo, lặng lẽ liếc hắn một cái, yểu điệu nói, “Chuyện gì cũng phải từ từ, chàng thẳng thắn như vậy làm ta ngượng ngùng! Chàng xem bên ngoài còn có người gác, nếu ta thất thủ làm gì chàng, chẳng may bị nghe thấy thì quá là không hay!”
Hắn xắn tay áo lên, dẫu đã sớm quen với luận điệu quái lạ của nàng, nhưng cuối cùng hắn vẫn không ngăn được thẹn thùng, nhỏ giọng nói thầm, “Tình cảnh này, không phải nàng nên lo lắng trinh tiết khó giữ sao? Ta là nam nhân, nàng còn có thể làm gì được ta!”
Nàng nhíu mày nghĩ thầm sao đã thành nam nhân rồi? Lần trước Nguyệt Bạch tâm sự như lũ xả, nàng chưa kịp xác minh đã bị hắn chặn họng, khăng khăng một mực Nguyệt Bạch nhận nhầm người, là mật thám Nam Uyển Vương phái đến. Kỳ thực nghĩ lại mới thấy lời hắn nói mới là không đáng tin, người người ta cần tìm chính là Tiêu Đạc, dưới bầu trời này còn có mấy tên Tiêu Đạc? Hơn nữa còn có ai nương tay với mật thám đến vậy sao? Giữ lại mạng cho nàng, còn nói sẽ không bạc đãi người ta, không phải áy náy thì là gì?
Trong lòng nàng mơ hồ biết gì đó, chỉ còn cách chân tướng một bước mà thôi, nhưng nàng không muốn đi tìm hiểu, cho dù hắn có nói dối nàng cũng tình nguyện nghe, chỉ cần là hắn nói cho nàng, nàng đều tin. Nàng đột nhiên cảm thấy nữ nhân thiện lương tốt bụng như mình thật hiếm thấy, cưới được nàng về chính là phúc khí của nam nhân.
Nàng liếm môi, nghiêng người nhìn hắn đã cởi chỉ còn một tầng áo trong hơi mỏng. Thân hình hắn rất đẹp, cân xứng thon dài, cốt cách thanh kỳ. Bình thường hắn thích mặc áo tơ lụa, nguyên liệu này quả thực uyển chuyển nhẹ nhàng, vải dệt mỏng manh có chút xuyên thấu, hư hư thật thật phủ lên thân mình, hết đợt này đến đợt khác, thân thể rắn chắc kia như ẩn như hiện dưới ánh đèn, khiến người ta chảy dãi ba thước.
Sắc mặt hắn có chút trầm trọng, giương mắt liếc nàng một chút rồi lại né tránh thật nhanh, nhẹ nhàng nói: “Trước tiên phải thu hồi sắc tâm của nàng lại đi, ta kể cho nàng nghe chút chuyện xưa. Thực ra chuyện xưa này cũng từng kể cho nàng một chút rồi, hôm nay sẽ kể toàn bộ…” Hắn nằm lại bên cạnh nàng, từ từ mở lời như người thuyết thư, “Mười một năm trước, ở huyện Dương Cốc có một nhà họ Tiêu. Nhà này có hai anh em, ca ca tên Tiêu Thừa, đệ đệ tên Tiêu Đạc, bọn họ là một cặp song sinh, lớn lên giống nhau y như đúc. Có một năm huyện Dương Cốc gặp nạn châu chấu, người lớn trong Tiêu gia đều chết bệnh, chỉ còn lại hai anh em không có chỗ nương thân, đành đi theo tị dân lên Bắc Kinh kiếm ăn.” Hắn quay lại mỉm cười với nàng, “Năm ấy hai anh em 13 tuổi, đúng lúc vỡ giọng cao nhanh. Ban ngày bọn họ đi xin cơm, buổi tối chui vào một túp lều, chờ mùa xuân đến sẽ tới các cửa hàng tìm việc làm, cho dù có làm cu li, phải khiêng gạo bê nước cho người ta, cũng vẫn muốn kiếm ăn bằng chính đôi tay của mình. Nhưng mà mùa đông lại dài như vậy, lạnh như vậy! Có một ngày trong người đệ đệ không khỏe, ca ca bảo hắn nghỉ ngơi, tự mình ra ngoài lang thang kiếm ăn. Đi được vài bước quay đầu lại nhìn, đệ đệ đang ngồi xổm phơi nắng trước đền thờ cùng một đám trẻ con. Ca ca yên tâm đi, thuận tay ăn trộm một cái bánh ngô trong lồng hấp trước của hàng, bị người ta phát hiện, đuổi theo cả một dặm xa. Ca ca dẫu mệt cũng phải cố chạy trốn thật nhanh, nếu bị bắt chắc chắn sẽ bị đánh cho tàn phế. Ca ca kích động trở về, đệ đệ lại chẳng còn ở đó. Hỏi người xung quanh thì biết được có một vị tai to mặt lớn tới tìm người làm việc tạp dịch, đệ đệ để lại lời nhắn nói mình sẽ đi kiếm tiền, bảo ca ca yên tâm chờ, khi về nhất định sẽ mang theo con gà nướng mời ca ca một bữa ngon…”
Hắn dần nghẹn ngào, tốn thật nhiều sức lực mới bình phục trở lại, hít sâu một hơi rồi kể tiếp: “Ca ca đợi lâu thật lâu, gần một tháng vẫn không có tin tức của đệ đệ, mỗi ngày đều ra ngoài hỏi thăm, nhưng lần nào cũng bất lực trở về. Sau đó có một ngày đệ đệ trở lại, thừa dịp cấp trên nghỉ chân ở quán trà lén trốn đi. Hai anh em gặp mặt, chưa kịp nói gì cả, chỉ đem nửa lượng bạc giao cho ca ca, bảo ca ca cầm lấy. Ca ca không biết tiền từ đâu ra, đuổi theo hỏi hắn, hắn mới nói mình bị lừa tịnh thân tiến cung, đây là chút tiền để dành cho con cháu.” Kể tới đây, hắn phận nộ đấm xuống đệm giường, “Ai mà cần thứ tiền này! Dẫu nghèo dẫu khổ cũng không ai muốn đi làm thái giám! Nhưng mà ván đã đóng thuyền, thân mình phế đi rồi, không tiến cung thì còn biết làm sao? Đệ đệ lại rời đi, may mắn là được phân vào Tửu Tạc Miến Cục, thi thoảng cũng có thể về thăm túp lều…Cứ như vậy mà trôi qua mấy năm, ngày tháng trong cung không dễ sống, địa vị hắn quá thấp, thường xuyên bị đánh, ca ca còn phát hiện bên dưới xiêm y hắn có một mảng máu ứ rất to. Rốt cuộc cũng có một ngày hắn trở về, ôm đầu kêu đau, thì ra hắn phát hiện trong Tiết Thận Kho có người ăn trộm tranh chữ, mấy tên đại thái giám ra oai phủ đầu, sau khi đánh đấm hắn một trận thì dọa nếu dám để lộ nửa chữ liền mất mạng. Hắn bị đả thương đầu óc, nội tạng cũng bị thương, nửa đêm trút hơi thở cuối trong túp lều. Ca ca quyết chí tìm kẻ thù đòi mạng, vì thế đã thay xiêm y của đệ đệ, hai người đổi chỗ cho nhau, người khác cũng không phát hiện ra. Ca ca cắn răng, cẩn thận mà bò lên trên, rốt cuộc cùng đã vào được Tư Lễ Giám, bắt đầu từ Tùy đường, mãi cho đến khi ngồi lên ghế Chưởng ấn, sau đó báo thù rửa hận, quyền khuynh triều dã…” Tia sáng kì dị nổi lên trong mắt hắn, sáng quắc, khiến người ta không dám nhìn gần, nhưng rồi lại chậm rãi lụi tắt, biến thành một màn khói tĩnh mịch. Hắn thở dài, cúi đầu mỉm cười cô quạnh, “Hoài nghi của nàng không sai, thực ra ta không phải Tiêu Đạc, ta là Tiêu Thừa. Tiêu Đạc đã chết từ 6 năm trước, cho nên dù sự tồn tại của Thu Nguyệt Bạch là một tai họa ngầm, ta cũng không thể giết nàng. Nàng là nữ nhân của Tiêu Đạc, là người duy nhất trong cung thật lòng với hắn.”
Chuyện xưa không quá phức tạp, thực ra chỉ là một màn thay mận đổi đào. Trước kia luôn phải che giấu, chính mình cũng cảm thấy mệt mỏi. Hiện giờ một hơi nói hết ra, trong lòng nổi lên cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Còn tưởng ít nhất Âm Lâu sẽ tỏ vẻ có chút kinh ngạc, kết quả nàng ngây người nửa ngày rồi chậm rãi gật đầu, lời nói không khỏi có chút tiếc thương: “Quả nhiên không trật khỏi phỏng đoán của ta! Nhưng huynh đệ chàng đã chết, để lại Nguyệt Bạch si tình thành ra như vậy, không phải cũng là một đôi mệnh khổ sao!” Nói xong lại nhìn kỹ hắn từ đầu đến chân, nhanh chóng thoát ra khỏi bi thương, nuốt nước miếng hỏi: “Chỉ là kể rõ sự thật mà thôi, chàng cởi thành bộ dạng này là để cung cấp bằng chứng sao?”
Gần đây nàng luôn hù hắn đến là sửng sốt, năng lực thích ứng của hắn đã cao thêm vài bậc, bởi vậy hắn vẫn trấn định tự nhiên, chỉ nói: “Sở dĩ hôm nay nói cho nàng, là bởi vì bí mật này đã bị Vũ Văn Lương Thời phát hiện, hắn lấy chuyện này ra uy hiếp ta, muốn ta mưu phản cùng hắn.”
Cuối cùng nàng cũng ngạc nhiên, “Mưu phản? Đây chính là tội lớn chu di cửu tộc!”
“Đúng vậy, chu di cửu tộc. Nhưng từ ngày nháo nhào nạn châu chấu, người thân của ta kẻ chết kẻ chạy, chẳng biết bây giờ còn lại mấy người, cho dù có còn cũng chẳng tìm ra được.” Hắn nâng tay lên, ngón cái triền miên lướt qua gương mặt nàng, “Nếu chỉ mỗi nhược đểm nay, ta cũng chẳng thèm để hắn vào mắt. Nhưng mà hắn còn động đến nàng…Ta có thể không màng người trong thiên hạ, nhưng ta không thể không màng đến nàng.”
Âm