Âm Lâu vẫn luôn cảm thấy đầu óc Đồng Vân có ích hơn nàng rất nhiều, nếu nàng ấy đã có chủ ý, vậy thì không tội gì không nghe, mọi hành động đều làm theo lời Đồng Vân đã dặn.
Hoàng Đế hóa trang làm chính nhân quân tử lâu quá rồi, từ nửa sau bữa tiệc đã bắt đầu nghiêng ngả, có lẽ là say, giữ tay nàng thật chặt mà nói: “Thực ra trẫm bước lên bảo tọa này, có một nửa là vì nàng. Trẫm không phải người có dã tâm, Phụ Hoàng coi thường, đến thầy dạy cũng không coi trẫm ra gì, khi đó tới Thượng Thư Phòng đọc sách, trẫm chỉ có thể ngồi hàng cuối cùng. Trẫm cứ thiếu cân đoản lượng như vậy mà lớn lên…Sau này khai nha kiến phủ, cuối cùng cũng có địa bàn của chính mình. Hoàng huynh trở thành Hoàng Đế, ta không bị ngoại phóng đến đất phong, bên ngoài thì là cốt nhục thân tình, kỳ thật chẳng phải là sợ ta ra ngoài mưu đồ tạo phản sao! Lúc này tốt rồi, giữ lại ta, giữ ra thành họa…” Hắn giơ tay như cái đao chém lả tả vài phát, “Làm thịt đứa nhãi con kia của hắn, lão tử tự mình xưng Vương…”
Âm Lâu thầm yên lòng, đến lời thế này cũng đã nói ra, chứng tỏ là hắn say thật. Để cho chắc ăn, nàng lại rót thêm một chén rượu kề lên miệng hắn, “Chủ tử của ta anh minh thần võ! Hôm nay vui vẻ, uống nhiều thêm mấy chén cũng không sao.”
Hắn mê mang nhìn nàng, “Không sai, hôm nay ta vui…Nàng từ phía Nam trở lại, trẫm lâm triều cũng không yên.” Nàng mặc áo liền, cổ tay áo rộng thùng thình, hắn duỗi tay tìm được nơi khuỷu tay cong cong đó, tận hứng vỗ về trên làn da mềm mát lạnh, lẩm bẩm nói, “Đêm động phòng hoa chúc, khi tên đề bảng vàng…”
Âm Lâu bị hắn sờ đến sởn người, dứt khoát đứng lên đỡ hắn, thì thầm nói bên tai hắn, “Vạn Tuế Gia mệt mỏi, ngự tiền đã đưa chăn đệm đến, đều chuẩn bị thỏa đáng rồi, nô tỳ dìu ngài đi nghỉ ngơi.”
Tay hắn không thành thật, lần mò tán loạn trên cổ trên ngực nàng, nàng hết cách, chỉ có nước cắn răng chịu đựng. Khó khăn lắm mới mò được đến giường, trọng lượng nam nhân nặng, gần như đổ sập xuống, một tay hắn câu lấy nàng, trực tiếp đè dưới thân.
Hắn uống quá nhiều rượu, mùi rượu tỏa ra nồng nặc. Rõ ràng là nam nhân tôn quý nhất trên đời, hắn đến gần lại khiến nàng không tài nào chịu nổi. Nàng tâm hoảng ý loạn, sức lực hắn quá lớn, quả thật khiến nàng không thể chống đỡ. Hắn cúi đầu hôn lung tung, Âm Lâu khóc không ra nước mắt, vất vả lắm mới tránh khỏi miệng hắn, miễn cưỡng dỗ dành: “Hoàng Thượng đừng vội, để nô tỳ tắm rửa chút đã. Một thân đầy mùi thế này, sao có thể không biết xấu hổ mà hầu hạ Hoàng Thượng.” Vừa nói vừa né ra, cố dặn ra một ngữ khí lả lướt, “Chủ tử chờ ta, một lát nữa ta về ngay.”
Nàng lẻn ra khỏi mành, khi đi ra đến gian ngoài hai chân vẫn còn run rẩy. Đợi mãi mà không thấy Đồng Vân, đang hoảng hốt không biết làm thế nào, bỗng nhiên tấm cửa lăng hoa phía sao gian mở ra, một làn hương thầm kín nhẹ nhàng khuếch tán, nàng chăm chú nhìn, Đồng Vân mặc sa y hải đường ngủ xuân của nàng đi tới, dáng người mạn diệu như ẩn như hiện dưới lớp vải mỏng tang, trong giây phút ấy Âm Lâu mới phát hiện thì ra nha đầu này lại đẹp đến vậy!
Nhưng Đồng Vân đây là muốn làm gì? Trang điểm thành như vậy, chẳng nhẽ là muốn thế thân cho nàng sao? Nàng chạy tới đón, thấp giọng nói: “Em điên rồi chắc, đây là ý hay của em?”
Đồng Vân nắm tay nàng thật chặt, “Không còn cách nào khác, chỉ một lần này thôi! Sau đó chủ tử lập tức cáo ốm, hoặc là nói nguyệt sự đến, kéo dài đến khi Tiêu chưởng ấn trở về lại tính tiếp. Em không đáng là gì, chôn trong chốn thâm cung này chính là như vậy, dù sao cũng không ai để ý thân mình em có còn sạch sẽ hay không, em cũng chẳng cần phải thanh minh với ai. Nhưng chủ tử không giống, chủ tử có người mình yêu, không vì mình thì cũng phải vì hắn. Em hâm mộ chủ tử, có thể oanh oanh liệt liệt sống cho chính mình một lần. Đời này của em là vô vọng, chỉ còn trông mong vào chủ tử mà thôi!”
Âm Lâu cảm nhận được nàng đang cố giấu đi cơn run rẩy, vì bảo toàn mình mà hủy hoại nàng ư? Sao nàng có thể làm ra chuyện như vậy đây! Nàng xụ mặt nói không được, “Cách này của em không thể dùng, cung nữ tự tiến chẩm là tội gì, không cần ta nói em cũng biết, ta không thể để em lôi tính mạng ra đùa.”
“Em sẽ thổi tắt đèn đi, Hoàng Thượng không phát hiện ra thì cũng không ai biết. Không còn kịp nữa rồi, chủ tử đừng tranh với em nữa, sau này không có chủ tử nâng đỡ, em biết dựa vào ai mà diễu võ dương oai.” Đồng Vân rưng rưng cười nói, “Cũng chẳng phải lên đoạn đầu đài, sợ cái gì chứ? Chủ tử kiên nhẫn chờ em ở sao gian, chờ đến khi tiếng mõ báo canh bốn vang lên chúng ta sẽ đổi lại. Em nhờ phúc chủ tử cũng được làm nữ nhân một lần, nếu phải thủ thân đến chết, chẳng phải là bỏ phí một đời hay sao!”
Âm Lâu mở miệng muốn nói, Đồng Vân đặt một ngón tay lên môi nàng, nhỏ giọng thì thầm “Em đi đây”, rồi xoay người bước vào phối điện, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Lá gan Đồng Vân quá lớn, nàng ấy sớm đã có chuẩn bị, dường như chỉ trong chớp mắt, góc áo nàng nhẹ nhàng biến mất sau cánh cửa, muốn cản cũng chẳng kịp nữa. Âm Lâu sững sờ đứng đó, đầu óc đảo quanh lúc thì tỉnh táo lúc thì hồ đồ, đột nhiên cơn choáng váng ập đến, chân nàng không trụ nổi, ngã ngồi xuống tấm thảm đoàn sen.
Ngọn nến trong điện quả nhiên đã thổi tắt, nàng ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hoa văn trên cửa, chỉ thấy nghiệp chướng của mình thật nặng, có lẽ khi chết đi sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục. Đồng Vân thật xui xẻo, phải đi theo một chủ tử vô dụng như nàng, chưa bao giờ cho nàng ấy được một ngày tung hoành ngang ngược, sau này nàng biết phải đối mặt với Đồng Vân thế nào. May mà khi Hoàng Đế đến Uyết Loan Cung không phô trương như khi đến những nơi khác, không có thái giám chờ tính giờ, cũng không có Kính Sự Phòng ký đương(*). Người trong khắp cung đều bị đuổi ra, cung điện to lớn trở nên im ắng, chỉ còn tiếng đồng hồ nước trên bàn hoa sen kêu tí tách.
(*) Ký đương: Ghi chép về việc thị tẩm của Hoàng Đế.
Nàng hồ đồ mò về sao gian, ngã xuống giường nhìn trăng ngoài cửa sổ, trăng mảnh như sợi tơ nhện, lơ lửng treo trên mái đình cong cong. Nàng bắt đầu hoài nghi, chính mình cố chấp như vậy liệu có đáng giá hay không. Một Đồng Vân đang yên đang lành phải hy sinh vì nàng, Tiêu Đạc thì thế nào, hắn bận bịu ở Nam Kinh, chỉ sợ là hận nàng thấu xương thấu cốt! Vẫn còn chưa trở về sao? Nếu mọi chuyện vỡ lở, chờ khi hắn về đến được kinh thành, chỉ sợ nàng và Đồng Vân đều nằm trong Cát An Sở(*) rồi.
(*) Cát An Sở: nơi để xác cung quyến.
Cũng không biết qua bao lâu, nàng mơ màng thiếp đi, lại nghe thấy tiếng bản lề kẽo kẹt, đột nhiên cảnh giác bật dậy. Đứng dậy nhìn, Đồng Vân loạng choạng rảo bước qua ngạch cửa, nàng chạy đến đỡ, cẩn thận hỏi thăm nàng ấy còn ổn không, Đồng Vân nhìn nàng một cái, tựa khóc tựa cười, “Không ổn lắm, có chút đau! Nam nhân thật tàn nhẫn!”
Đồng Vân tận lực ra vẻ nhẹ nhàng, nước mắt Âm Lâu lại rào rạt rơi xuống, “Ta có lỗi với em, để em phải chịu nhục nhã như vậy. Bị tổn thương còn không được bồi đáp, lại phải lừa người ta, quá đỗi thiệt thòi cho em.”
Đồng Vân nhoẻn miệng cười: “Chủ tử ban thưởng cho em là được, em nhìn trúng bộ cài tóc khảm triền tơ tam bảo của chủ tử, vẫn luôn không dám mở miệng đây!” Khom lưng ngồi xuống, lại phải hít một hơi khí lạnh, “Trời ạ, đây chính là đóng cọc gỗ vào da thịt, đau chết mất.” Vừa nói vừa cởi xiêm y xuống, dặn dò nàng, “Chủ tử mau thay rồi chạy sang nhanh đi! Ước chừng không còn nhiều thời gian nữa, canh ba giờ dần phải dậy chuẩn bị lên triều. Nhưng nếu Hoàng Thượng lại muốn thêm một lần nữa…Chủ tử phải giả đau, đau đến muốn chết muốn sống, ngàn vạn lần không thể đáp ứng.”
Việc đến nước này đã là cùng đường, không thể để thất bại trong gang tấc, Âm Lâu thay sa y, lặng lẽ lén quay về phối điện.
Đèn gió dưới hiên le lói, Hoàng Đế nằm đưa lưng về phía cửa, trên người đắp chăn lụa vàng mỏng, lộ ra da thịt vai lưng sáng