Hắn không nhớ rõ đã ra khỏi Uyết Loan Cung thế nào, khi trở lại trị phòng Chưởng ấn thì trời đã tối rồi, cửa sổ trực linh lộ ra ánh sáng mờ nhạt, hắn đứng trong sân một lát rồi bước vào phòng. Trong trị phòng có mấy cung giám đang yên tĩnh ôm quyển sách đứng chờ, thấy hắn vào thì trình lên, đây là ghi chép những người ra vào cung trong ngày cùng với ghi chép hậu phi thừa hạnh do Đồng sử của Thượng Nghi Cục đảm nhiệm.
Hắn nhận lấy, người bên cạnh lần lượt rà soát lại chìa khóa các nơi rồi treo lên tường theo thứ tự, khi đã thu thập xong xuôi thì chắp tay hành lễ, lục tục rời khỏi trị phòng Chưởng ấn.
Hắn ngồi sau án, chẳng muốn làm gì, trong đầu chỉ toàn là bóng dáng của nàng. Nàng dựa vào người Hoàng Đế, tái nhợt gầy yếu, gầy đến nỗi khiến người ta đau lòng. Nhưng mà hắn có lý do gì để đau lòng? Nàng không còn là của hắn, cho dù từng có một đoạn cảm tình thì cũng chỉ như sương sớm trên đầu ngọn cây, mặt trời vừa ló liền bốc hơi không vết tích.
Ánh lửa nhảy nhót làm mắt hắn bỏng rát, không hiểu sao đuôi mắt nóng lên đau đớn, hắn giơ tay chạm vào, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm đầu ngón tay dính nước kia thật lâu.
Quả thực không thể tưởng tượng, kể từ ngày biến thành Tiêu Đạc trở đi hắn chưa bao giờ khóc, dù bị người ta đánh chửi, bị người ta đạp xuống đất bùn, nước mắt hắn cũng chưa từng rơi lấy một giọt. Bây giờ là vì một nữ nhân sao? Vì nữ nhân bỏ rơi hắn để leo lên cao ấy sao? Dựa vào cái gì? Nàng có tài đức gì?
Hắn chôn mặt trong lòng bàn tay, chỉ thấy dường như thần hồn đã xa lìa khỏi thể xác. Áp lực không ngừng nghỉ, đến bao giờ mới chịu dừng lại đây? Không thấy thì không nhớ, hắn cho rằng mình có thể sống sót, nhưng rốt cuộc vẫn là trốn không nổi. Gương mặt nàng, thân hình nàng, tất cả đều ập vào tầm mắt hắn, giống như xát muối lên miệng vết thương, hắn đau đến nỗi cơ hồ không gượng dậy nổi. Không thể yêu nhau thì tận lực hận nhau, cho rằng làm vậy là có thể che giấu, tự che mắt bịt tai, ai ngờ thế mà vẫn vô dụng. Tưởng niệm lẫn sầu bi chồng chất từng tầng, đột nhiên đê vỡ, hắn cũng chẳng buồn ngăn trở, thổi tắt ngọn đèn trên bàn, cô độc ngồi trong bóng tối, lệ rơi đầy mặt.
Nhưng mà tháng ngày tiếp theo vẫn cứ phải sống, không chỉ là sống tốt, còn phải sống cho khôn khéo linh hoạt.
Thái Hậu hạ ý chỉ giao cho hắn toàn quyền giám sát đại yến Trung thu. Hoàng Đế kế vị trong một mảnh gió thảm mưa sầu, không có lễ mừng, ngay cả lễ tế thiên địa cũng qua loa, cho nên lúc này muốn làm thật long trọng. Hoàng tộc thân thích thì không nói, ngay cả các phiên vương bên ngoài cũng được triệu tập vào kinh, ân uy bình thi(*), cũng là đạo trị quốc của quân vương.
(*) Ân uy bình thi: Ban ân và lập uy cùng một lúc.
Phiên vương vào kinh, hẳn là Vũ Văn Lương Thời sẽ không bỏ qua thời cơ rất tốt này. Khi đi đến Đông Ngự Kho lấy đồ đạc hắn vẫn còn đang mải mê tính toán, vừa ngẩng đầu thì thấy Đế Cơ từ góc đường đi tới. Sau khi hồi cung hắn chưa kịp đi đâu, tính từ lần từ biệt trước đã hơn ba tháng, nàng cũng không ngờ lại gặp được hắn, khó nén kinh hỉ mà gọi một tiếng Hán thần.
Hắn cười, vái chào, “Lâu ngày không gặp, Trưởng công chúa vẫn ổn thỏa chứ?”
Đế Cơ gật đầu nói: “Nhờ phúc Hán thần, Hán thần thì sao?”
Hắn đáp, “Ngoại trừ có chút bận, những thứ khác đều tốt. Trưởng công chúa đi đâu về thế?”
Đế Cơ thành thật nói, “Gần đây ta không có việc gì để làm, nhàn rỗi cả ngày, cho nên thường đến Uyết Loan Cung thăm Đoan phi. Thân mình nàng thật yếu, từ sao khi trở về vẫn chưa khỏe lên được chút nào. Ta rất thích đôi sóc ngươi mang về, béo tròn mập mạp, vốn định tặng cho nàng một con, nàng lại không muốn, nói Cẩu gia của nàng hoành hành, sợ sẽ ăn mất con sóc.” Nàng vừa đi vừa thở dài, “Cũng không biết nàng vướng bận điều gì, cứ nằm liệt ở đó không thích nói chuyện, có thể nhìn chằm chằm một chỗ cả nửa ngày. Theo lý mà nói mọi chuyện đều trôi chảy, không thiếu thứ gì, nhưng mà nàng vẫn không vui nổi, kể chuyện cười cũng không thể nhìn thấy nàng cười.”
Hăn lẳng lặng nghe, trái tim co quắp thành một đống nhỏ, giả bộ bằng một ngữ khí mọi đau khổ đều chẳng liên quan mà nói, “Mỗi người đều có khó xử của mình, Trưởng công chúa hà tất phải tìm tòi sao! Có những việc biết rồi chỉ càng thêm phiền não, chi bằng chẳng biết còn tốt hơn. Hoàng Thượng trai giới, mấy ngày nay vẫn luôn trai ở trong cung, thần cũng không đến Uyết Loan Cung làm gì, chứng bệnh Đoan phi nương nương thế nào rồi?”
Đế Cơ nói: “So với hai ngày trước đã khá hơn nhiều, lần trước còn sốt đến nỗi không nhận ra người, bây giờ đã bình ổn hơn. Hôm kia lui sốt, lúc chạng vạng có ăn một chút cháo gạo tẻ, lại nháo muốn ăn củ cải muối, Ngự Thiện Phòng không có thứ đó, sai người ra ngoài tìm mua suốt đêm. Hôm nay lại đến thăm nàng, người đã có sức hơn, còn ngồi xổm trên mặt đất dỗ chó kìa! Ta nghĩ liệu có phải vì khi trai giới ca ca ta cầu nguyện với Phật gia, nhanh như vậy đã khỏe lại.”
Hắn cười cười, quay mặt nhìn vằn mây trên bầu trời. Ngự y trong cung thỉnh mạch chỉ nói khí huyết không thông, nội thương hư hại, lại không thể nhìn ra trong người nàng vẫn còn độc thừa. Vẫn là để Phương Tế Đồng kê thuốc, mua chuộc y quan mang vào cho nàng, lúc này mới dần dần khỏe lên. Mấy tên lang băm trong cung, có đôi khi đến hỉ mạch cũng chẳng nhìn ra, trông cậy vào bọn họ trị bệnh cứu người, trừ khi là mèo mù vớ phải chuột chết.
“Ta có chuyện muốn hỏi Hán thần.” Đế Cơ nhìn sườn mặt hắn, chần chờ nói, “Triệu Hoàn Chi, Hán thần có biết không?”
Hắn ừ một tiếng, cũng không vòng vo, gọn gàng dứt khoát nói cho nàng, “Nếu Trưởng công chúa cảm thấy không tốt, vậy thì ngàn vạn lần không cần miễn cưỡng chính mình. Việc kết hôn của công chúa Đại Nghiệp có thể coi là cấp tiến nhất trong các lịch đại, không có vị công chúa nào phải thông hôn với man di, các công chúa có quyền lợi lựa chọn phò mã. Đây là đại sự cả đời của Trưởng công chúa, tuyệt đối không thể qua loa.”
Hắn nói như vậy, trong lòng nàng càng thêm chắc chắn, quả nhiên hắn không coi trọng Triệu Hoàn Chi, cho nên người này hoàn toàn không cần phải suy xét thêm nữa. Công chúa có thể chọn phò mã cho chính mình, lời tuy nói là vậy, kỳ thật vẫn còn rất nhiều hạn chế. Không thể chọn người mình thích, không chỉ là không thể chọn, thậm chí còn không được để lộ ra trước bất kỳ ai. Nàng cúi đầu đá đá mũi chân, việc duy nhất có thể làm chính là nghe lời hắn, nhiều năm sau nghe có người nhắc tới nàng, hắn vẫn còn có thể nhớ rõ từng có một vị công chúa như vậy, nàng cũng đã thật vui mừng.
Tiêu Đạc tiễn nàng một đoạn đường, khi sắp đến Dục Đức Cung thì hỏi: “Trưởng công chúa còn nhớ rõ Nam Uyển Vương không?”
Đế Cơ nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, “Ta biết danh hào này, chỉ là chưa từng gặp người thật. Nghe nói Nam Uyển Vương là vị chính nhân quân tử, danh tiếng trong triều cũng rất không tồi, sao Hán thần lại đột nhiên nhắc đến?”
Hắn nói không có gì, “Khi ở Nam Kinh thần nghe kể Nam Uyển Vương từng có một đoạn sâu xa với ngài, thần có chút tò mò mà thôi.”
“Có sâu xa với ta?” Đế Cơ mờ mịt mỉm cười, “Ta lại chẳng nhớ chút gì cả…”
Hắn vẫn giương khóe môi như cũ, thư giãn nói: “Không sao, chỉ là thần thuận miệng hỏi thăm, không nhớ được cũng không sao. Thần chỉ tiễn ngài đến đây, ngày kia là đại yến, còn nhiều việc cần chuẩn, tạm thời vẫn chưa được rảnh tay.” Hắn so tay về phía ảnh bích, “Trưởng công chúa đi vào đi thôi, thần cáo lui.”
Đế Cơ nhìn theo hắn đi xa, xoay người liếc mắt nhìn cung nữ hầu hạ bên người một cái, “Sao ta lại không thể nào nhớ nổi người này? Trước kia từng gặp sao?”
“Chủ tử đã quên rồi, cũng đã từ rất nhiều năm về trước, khi đó Nam Uyển Vương vẫn là thế tử phiên vương, tiệc mở ở tiền điện, hắn lại đi nhầm đến Càn Thanh Cung, bị Cẩm Y Vệ bắt lấy hỏi tội, là ngài lên tiếng thả hắn.”
Lúc này Đế Cơ mới ồ một tiếng thật dài, “Có chuyện như vậy à, hắn hỏi thăm với Hán thần, chẳng nhẽ là muốn báo ân sao?” Nàng cười rộ lên, cô nương trẻ tuổi vẫn luôn đầy một đầu những ý nghĩ kỳ quái, đọc qua vài cái thoại bản yêu quái có tình nghĩa kết cỏ ngậm vành báo đáp ân nhân cứu mạng. Từ khi còn nhỏ nàng đã rất ít khi giao tiếp với người bên ngoài, làm được một chuyện tốt, nói không chừng số phận may mắn, biết đâu đấy lại giống như trong truyện xưa.
Thực ra báo ân hay không vẫn là chuyện xếp sau, nàng cảm thấy nếu Hán thần đã nhắc tới thì sẽ luôn có dụng ý. Đúng lúc Triệu gia còn đang có ý đồ kết thân, có lẽ hắn đã kết giao với Nam Uyển Vương, cảm thấy không tồi, mới mở lời thăm dò nàng trước chăng! Dù sao đại yến trung thu cũng sắp tới rồi, nàng thầm cảm thấy có chút mong chờ, dường như đây sẽ là một cơ hội không tầm thường!
Ông trời tác hợp, thời tiết mát mẻ cuối thu vẫn luôn kéo dài đến tận ngày Trung thu đó.
Ánh chiều tà nhuộm đỏ