Âm Các xảy ra chuyện như vậy, nằm liệt ở Tây Uyển không dậy nổi. Cứ thế này cũng chẳng làm được gì, rốt cuộc vẫn phải để ý thể diện, trước kia Nam Uyển Vương không có ở đây, thích làm gì cũng không ai dám hỏi đến. Bây giờ nam nhân chân chính đã đến, tình cảnh nàng ta như vậy, bối rối mơ hồ, lại hoài long chủng, Hoàng Đế cũng chẳng biết phải lo liệu thế nào cho phải.
Tất cả đều do Hoàng Hậu mà ra, Hoàng Đế hận đến ngứa răng. Biết thừa hiện tại Âm Các đang được hắn sủng hạnh mà còn cố tình ra tay, rõ ràng là đang gõ núi chấn hổ! Hoàng Đế biết quan viên trong triều luôn kín đáo phê bình mình, không ngờ ngay cả Hoàng Hậu của hắn cũng cái gan này, còn ra thể thống gì nữa? Không trị được người khác, chẳng nhẽ còn không trị được nàng? Hắn đi chân trần trên sàn nhà lát gỗ, tay áo rộng bỗng vung lên, tiếng gió cao vút, “Truyền lệnh trẫm, lệnh cho Hoàng Hậu đóng cửa ăn năn, không có thủ dụ của trẫm thì không được ra, đợi đến khi nào nàng nhìn rõ lợi hại mới thôi!”
Âm Các ôm bụng thất thanh: “Sao Hoàng Thượng có thể bất công như vậy? Nàng ta đánh ta, đứa bé trong bụng ta suýt nữa không giữ được, chỉ đóng cửa ăn năn là xong sao? Nếu không phải người của ta xin tha, chắc chắn nàng ta đã đánh chết ta rồi! Ta không thể tiếp tục ở lại Bắc Kinh này nữa, ta đi dập đầu với gia chúng ta, cầu hắn đưa ta về Nam Kinh, đỡ phải ở lại đây để mà chịu uất ức!” Nói xong liền giãy giụa đứng dậy.
Hoàng Đế bị dọa, vội vàng đi lên trấn an nàng ta, “Vậy nàng nói xem nên xử lý thế nào?”
“Phế nàng ta đi! Nàng ta ác độc, biết rõ ta có thai còn sai người đánh ta, may sao ta còn thoát được, nếu không bây giờ ngài chỉ thấy được thi thể ta thôi!” Nàng ta dùng sức lay hắn, “Những lời ngài nói với ta đều là lừa gạt sao? Ngài là vua một nước, đến người yêu cũng không giữ nổi, ngài còn có mặt mũi mà đứng trước mặt ta?”
Mỹ nhân bảo bối đang khóc như lê hoa đới vũ, trái tim Hoàng Đế không mềm sao được. Đế Hậu vốn dĩ đã chắp vá sống chung, Hoàng Đế háo sắc, Hoàng Hậu thường xuyên khuyên can, oán hận tích lũy bao lâu sắp đến ngày tràn bờ. Tình nghĩa kết tóc thời niên thiếu đã quên sạch, Hoàng Đế đột nhiên cảm thấy tội của Hoàng Hậu không thể tha thứ, phế thì phế đi, không có gì phải tiếc.
Hắn xoay người gọi vọng ra bên ngoài, “Truyền Hán thần đến đây cho trẫm!” Mọi việc điều dễ làm, nhưng chuyện Âm Các ở lại Tây Uyển bị truyền ra sẽ rất khó nghe, liền thuận miệng nói, “Truyền cả Đoan phi đến đi, Thứ phúc tấn thành ra như vậy, gọi nàng tới an ủi Thứ phúc tấn.”
Sùng Mậu lãnh chỉ đi làm, đây là tính toán gán lên tên tuổi Âm Lâu, Âm Các cũng không phản đối, chỉ nũng nịu gối lên đầu gối Hoàng Đế, nói: “Bây giờ ta không muốn về vương phủ nữa, ta cũng chẳng muốn phải lén lút như thế này, muốn gặp ngài phải tốn bao nhiêu là sức.” Nói xong thì cong người lên, nhả khí như lan bên tai hắn, “Ta muốn được ở bên ngài, từ nay về sau như hình với bóng.”
Đúng là nguyện vọng tốt đẹp, nghe đến là hợp tình hợp lý. Hoàng Đế với vào trong vạt áo nàng ta, vuốt ve trên bộ ngực no đủ, biểu cảm lại có vẻ do dự, “Phía Nam Uyển Vương…sợ là không tiện ăn nói.” Có thể đưa Âm Lâu vào hậu cung là bởi vì Tiên Đế đã long ngự, nói đưa liền đưa, nhưng rốt cuộc Âm Các không giống, Nam Uyển Vương còn sống sờ sờ, Hoàng Đế chiếm đoạt nữ nhân của thần tử, nói ra không được vang miệng cho lắm.
Âm Các đã sớm được dặn dò, liền nói: “Theo ta thấy, việc này quá dễ dàng. Hoàng Thượng biết Nam Uyển Vương chưa có chính thê phải không? Bên dưới chỉ có lộn xộn vài người chúng ta, đều là danh hiệu Thứ phúc tấn, ngay cả một vị Trắc phúc tấn cũng chẳng có. Sao Hoàng Thượng không chỉ hôn cho Nam Uyển Vương, ban cho hắn một vị nguyên phi lấy làm vinh sủng? Trong lòng Nam Uyển Vương hiểu rõ, mở một mắt nhắm một mắt cho qua, tạ ơn còn chẳng kịp, lại còn tích cực phụng sự Hoàng Thượng hơn nữa chưa biết chừng!”
“Ý này rất hay!” Hoàng Đế vỗ đùi nói: “Chốc nữa trẫm sẽ truyền lệnh tìm quý nữ, chọn một người dòng dõi thích hợp ban hôn là được.”
Âm Các nói: “Không cần phải mất công tìm kiếm, có sẵn ngay trước mắt kia rồi. Hợp Đức trưởng công chúa đến tuổi phối hôn, nhân phẩm học thức của Nam Uyển Vương đều là ngàn dặm có một, Đế Cơ gả xuống cũng không tính là thiệt, Hoàng Thượng nghĩ sao?”
Lúc này Hoàng Đế lâm vào lưỡng nan, dù sao cũng xuất phát từ mục đích trao đổi, hắn chỉ có một muội muội ruột, gả nàng cho Nam Uyển Vương trong lòng hắn thật áy náy. Hắn lắc đầu, “Không được, chọn người khác.”
Âm Các lại nói: “Thực ra trước đây Trưởng công chúa và Nam Uyển Vương đã có giao tình, lần trước Vương gia vào kinh, Công chúa và Vương gia đã từng gặp mặt riêng, Hoàng Thượng không biết đó thôi. Bây giờ chỉ hôn, không đơn thuần là thành toàn cho chúng ta, cũng là thành toàn cho nhân duyên Trưởng công chúa, Hoàng Thượng thật sự không suy xét sao?” Dứt lời lại cuốn lấy hắn như cành liễu, “Thật sự không để bụng đến ta sao?”
Hoàng Đế bị nàng ta quấy đến hết cách, ngẫm lại nếu Uyển Uyển đã có tình với Vũ Văn Lương Thời, vậy chỉ thì chỉ đi! Cũng là chuyện tốt một công đôi việc.
Khi Sùng Mậu tới truyền lời, Âm Lâu đang uốn éo đứng trước gương tạo dáng với bộ váy lưu tiên mới may. Sùng Mậu hớn hở mặt mày lạy dài với nàng, “Đã lâu không gặp nương nương, phượng thể nương nương khỏe mạnh chứ ạ?”
Âm Lâu cười gật đầu, “Tổng quản là người bận rộn, sao hôm nay lại đến chỗ ta thế này?”
Sùng Mậu nói qua một lượt nguyên do Hoàng Đế gọi truyền, Âm Lâu nghe xong thì liếc sắc trời bên ngoài, chạng vạng đang dần buông rồi. Nàng quay lại hỏi: “Ngày mai Đông chí thế thiên địa, bây giờ đi luôn sao? Hoàng Thượng không còn trai giới nữa?”
Sùng Mậu vâng, “Hoàng Thượng phá cái cũ xây cái mới, nói bản thân hướng đạo mỗi ngày, không có gì gọi là trai giới hay không trai giới. Buổi tối ở lại đạo tràng một đêm là được, cho nên bây giờ vẫn còn đang làm việc đấy ạ!”
Âm Lâu ồ một tiếng, lại hỏi: “Vết thương của Thứ phúc tấn thế nào? Buổi chiều biết tin làm ta hoảng sợ quá chừng. Xưa nay Hoàng Hậu là người hiền lành, vì cớ gì lại có thể xuống tay tàn nhẫn với nàng?”
Sùng Mậu nghiêng đầu cười, “Nương nương là người lương thiện, không biết thế nào là trở mặt, nhìn ai cũng thấy là người tốt. Trong cung này nào có ai là người ăn chay? Không có quan hệ lợi ích, gặp phải lúc không vui chỉ muốn dẫm cho một chân, nếu có chút liên lụy thì chỉ thiếu nước chỉnh chết người ta. Cũng may Thứ phúc tấn này mạng lớn, đúng lúc có sao Thiên Vương hộ giá, nếu không phải Hoàng Hậu e ngại Tiểu hoàng tử, tám phần bây giờ phải đi nhặt xác cho nàng rồi.”
Âm Lâu nghe mà kinh, thở dài nói: “Tính tình nàng không được tốt, vị kia là chủ nhân thế nào, há nào để nàng ăn nói không kiêng kị!” Nói xong lại cúi đầu một cái, nói, “Ngươi đợi chút, ta thay xiêm y rồi đi.”
Sùng Mậu vâng, lại lui ra ngoài.
Đã lâu rồi chưa được gặp Tiêu Đạc, hắn bận bịu đối đầu Tây Xưởng, ít khi đi lại nội đình. Nam nhân không thuộc kiểu có tình yêu là có cả mạng sống như nữ nhân. Nam nhân còn nhiều việc bên ngoài phải ứng phó, chỉ đành cắn răng chịu đựng. Lần trước xảy ra chuyện Vinh An Hoàng Hậu và Trần Khánh Dư, Thái Hậu như lâm vào đại dịch, càng đặt ra nhiều ước thúc với hậu cung, hơn nữa Đồng Vân đã xuất cung, không có cớ qua lại, hai bên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Vừa rồi nghe nói Tiêu Đạc cũng vâng mệnh đến Tây Uyển, Tây Uyển quản thúc không nghiêm, có thể nhân cơ hội gặp mặt một lần thì thật tốt.
Trong lòng nàng căng thẳng nhảy bình bịch, thật là kỳ quái, chẳng biết đã gặp nhau bao nhiêu lần rồi, nhưng nàng vĩnh viễn không thể bình tĩnh nổi, nghĩ đến hắn liền hân hoan nhảy nót. Nàng xoa mặt, tự cười mình thật chẳng có tiền đồ! Ngồi trước bàn trang điểm cẩn thận thoa phấn tô son, thay một cái áo ngoài kỳ lân linh chi mới toanh, Bảo Châu đem áo khoác da linh miêu tới phủ thêm, chuẩn bị xong xuôi, khi xuất cung trời đã gần tối.
Ngoài Tây Hoa Môn có kiệu nhỏ đứng chờ, tháng trước con đường từ Tử Cấm Thành đến Tây Hải Tử đã được đả thông, đi từ đây tới đó không tốn quá nhiều sức. Tuy đi ban đêm nhưng nội quan theo hầu không ít, lư hương nghi ngút, cung đăng lưu ly chiếu rọi đường đi, đội ngũ mười mấy người cực kì đường hoàng.
Âm Lâu híp mắt nhìn, xuyên qua màn tuyết bay, nàng tìm được người bắt mắt nhất dẫn đầu hàng ngũ. Hắn mặc duệ táp xám bạc đứng dưới tàng cây hoàng lư, áo khoác màu son, bất động không nói cười, nhưng lại là sự tồn tại lóa mắt nhất. Có khi nàng cảm thấy hắn còn tinh tế hơn cả nàng, hắn cực kỳ chú trọng bề ngoài, chưa nói đến ăn mặc trên người, ngay cả phụ tùng cũng không chút cẩu thả. Tỷ như hàng cúc trên cổ áo, tuy không khảm hồng ngọc như nữ nhân, nhưng chuỗi vòng ngọc nạm bạc lưu vân cũng thực sự quý hiếm. Nàng từng hỏi hắn một lần, những đai lưng, nhẫn, vòng tay, hà bao, hương bài kia của hắn thuộc loại gì mà hiếm thấy vậy, hắn nói có chuyên gia làm riêng cho hắn, khắp Tử Cấm Thành này chỉ có một, đi ra ngoài mới có thể diện! Nhưng mà hắn dương dương tự đắc, lại bị nàng chế nhạo không thèm che dấu thật lâu.
Hôm nay nhiều người, gặp được nhau cũng chỉ kịp nhìn nhau. Âm Lâu đi thẳng về phía kiệu, có một đôi tay đưa lên đỡ nàng, mười ngón đan vào nhau dưới lớp tay áo, niềm ngọt ngào lập tức phóng đại đến nỗi khiến người ta giật mình. Nàng cúi đầu sóng mắt hơi đổi, lúm đồng tiền trên má hắn ẩn hiện, tầm mắt đan xem một cái rồi dời đi, nàng ngay ngắn ngồi xuống, hắn giúp nàng buông rèm, đóng cửa kiệu lại.
Tuyết vẫn rơi không nhanh không chậm như cũ, tọa liễn của Tiêu Đạc đi trước mở đường, biết nàng đi theo ngay phía sau, trong lòng dần bình tĩnh trở lại.
Khoảng thời gian này bận bịu vô cùng, gần tới cuối năm,