Edit: Ry
"Cốc Nghi."
Kỷ Trạch sải bước đi tới, gã bóp cằm anh, khiến anh không thể không nhìn gã: "Tại sao em không thể tiếp nhận tôi chứ?"
"Chỉ vì tôi không phải là con người? Hay vì tôi đã phạm sai lầm?" Những đớn đau và ghen ghét trong mắt Kỷ Trạch bị châm chọc che giấu.
Cuối cũng gã cũng có gì đó giống với 003: "Vậy sao em không nhìn những con người đó đi, xem dục vọng của bọn họ, xem những sai lầm của họ."
"Tội nghiệt trên tay họ còn nhiều hơn tôi."
"Em lại chỉ trích tôi?"
"Nếu..." Kỷ Trạch chỉ vào trái tim Cốc Nghi: "Nếu như em có yêu tôi dù chỉ một chút, thì em đã không thẳng thừng bỏ đi như vậy."
"Con người bị thương cần nơi để nương tựa, chẳng lẽ tôi không cần sao?"
"Em tự tách biệt bản thân đến sạch sẽ, vạch đường ranh giới thật rõ ràng.
Vậy tại sao em còn muốn để ý đến tôi! Tại sao còn muốn đưa tôi rời khỏi phòng thí nghiệm!"
Hai mắt gã đỏ lừ, vẻ mặt đau khổ giãy giụa: "Em để tôi tự sinh tự diệt không được ư? Nếu tôi chết trong tay đám người kia thì giờ đã không có những chuyện này xảy ra, cũng sẽ không đến mức gặp em."
Kỷ Trạch vẫn luôn nhẫn nhịn, mỗi lúc gặp Cốc Nghi, gã luôn kìm nén bản tính, dù lòng gã có rung lên thì vẫn phải chịu đựng dục vọng.
Từng lần bị từ chối, bị trốn tránh, bị vứt bỏ.
Ngay cả thứ nước mắt bi ai của con người gã cũng không chảy nổi.
Ai bảo gã sinh ra đã là quái vật làm chi.
Là Cốc Nghi ngay cả mạng cũng không cần, liều chết lại gần gã.
Cũng là Cốc Nghi trao cho gã nhiều yêu thương và săn sóc như vậy.
Vẫn là Cốc Nghi nói sẽ đưa gã theo, cùng nhau chung sống.
Con người đúng là sinh vật dối trá.
"Từ đầu tới cuối, đã có một giây nào em mềm lòng chưa?!"
Những chất vấn liên tiếp khiến Cốc Nghi không kịp phản ứng.
Anh ngẩn người, hé môi, quay đi chỗ khác, gần như thều thào nói: "Có."
Kỷ Trạch buông lỏng tay, chuyển sang túm lấy tay Cốc Nghi, trán chống lên vai anh, từng tiếng hít thở vừa thô vừa nặng.
Gã luôn mất khống chế với Cốc Nghi.
"Lúc cậu sống cùng tôi, đã có những lúc tôi mềm lòng."
Cốc Nghi dựa vào cửa, mê mang nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tôi không biết làm