Edit: Ry
Bên phía Tứ Mộc, người nổi điên trước chính là Phổ Sầm Tư.
Nếu như không có Tứ Mộc ngăn cản, việc đầu tiên hắn làm sẽ là đi tìm Kỷ Trạch đánh một trận, sau đó tính sổ với đám cảnh sát kia.
Người đàn ông cao lớn kéo một thiếu niên, mỗi nơi họ đi qua, màn hình giả lập màu lam liên tiếp báo hỏng.
Kỷ Trạch và Tứ Mộc trên màn hình là hình 3D giả lập nửa người được dựng lên từ các bức ảnh ở những góc độ khác nhau.
Thiếu niên nắm lấy tay Phổ Sầm Tư.
"Người phụ trách, anh đừng giận mà.
"
Phổ Sầm Tư xoa mái tóc mềm mại của Tứ Mộc: "Anh đâu có giận.
"
Hắn hôn lên trán Tứ Mộc an ủi, ánh mắt lạnh lùng lại cố định về một phía.
Ở nơi xa, họng súng màu đen lạnh như băng nhắm vào thiếu niên bên cạnh anh.
Phổ Sầm Tư chỉ nhìn đối phương một cái, súng trên tay đã rơi xuống.
Từng nhóm cảnh sát xuất hiện, bọn họ giơ súng, cảnh giác áp sát.
Xúc tu tinh thần trong suốt trôi nổi giữa không trung, chúng bồi hồi quanh dây thần kinh của con người.
Tốc độ của xúc tu trong suốt còn nhanh hơn đạn bắn.
Chỉ cần con người nảy sinh suy nghĩ nổ súng, Phổ Sầm Tư sẽ không chút do dự đâm xuyên qua những sợi dây thần kinh đó.
Một cảnh sát có chức vị tương đối cao vội vàng xuống xe, y hạ lệnh cho tất cả bỏ súng xuống, sau đó vươn tay với Phổ Sầm Tư.
"Chào anh chào anh, Phổ tiên sinh.
Cảnh sát Hồng vẫn luôn xin được gặp anh, nhưng lần nào cũng bị từ chối nên mới phải dùng biện pháp này.
"
Phổ Sầm Tư không có ý định bắt tay với y.
Tứ Mộc lại giơ tay lên, tươi cười bắt tay với vị cảnh sát trẻ tuổi: "Chào ngài, chào ngài, hôm nay tâm trạng của tiên sinh nhà tôi không được tốt lắm, mong ngài thứ lỗi.
"
Tâm trạng của Phổ Sầm Tư đâu chỉ là không tốt.
Lúc hắn nhìn thấy lệnh truy nã quốc tế ở khắp nơi trong thành phố, chén trà trong tay còn bị bóp cho vỡ vụn.
Mấy năm qua, hắn và Tứ Mộc đi du lịch khắp nơi, nếu như có manh mối gì về viện nghiên cứu, cả hai sẽ luôn cung cấp thông tin cho cảnh sát Hồng Du đầu tiên.
Nhưng trong quá trình đó họ còn gửi đến đây hai phần hợp đồng bí mật, yêu cầu hắn và Tứ Mộc kí tên.
Giấy trắng mực đen, đại khái là không cho phép làm tổn thương con người.
Tứ Mộc của hắn chưa từng có ý nghĩ đó.
Có khi Phổ Sầm Tư còn khó quản hơn Tứ Mộc.
Yêu là uy hiếp, là miếng thịt mềm mại nhất trong tim.
Phổ Sầm Tư xoa nắn lòng bàn tay em: "Đã nói anh ra mặt là được rồi, em không cần phải theo tới.
"
Giọng điệu hắn hoàn toàn không có vẻ trách