Edit: Ry
Mất điện.
Sấm sét ngoài cửa sổ vang dội.
Cốc Nghi bật một chiếc đèn nho nhỏ.
"Tên anh thật sự là Kỷ Trạch à?"
Đối phương khẽ gật đầu.
"Xin lỗi.
" Cốc Nghi đưa dù cho gã, ánh mắt bỗng trở nên đầy cảnh giác: "Chắc là mưa sẽ không tạnh trong hôm nay được, có thể mời ngài rời đi trước không?"
Lại bị phát hiện.
Kỷ Trạch ngồi trên ghế, đáy mắt hiện lên chút bất lực.
Gã rũ mắt, đứng dậy, vẻ mặt mỏi mệt: "Làm phiền rồi.
"
Trước khi Kỷ Trạch rời đi, Cốc Nghi đưa cho gã một cây dù.
Trái tim của quái vật đã bị tổn thương rất nhiều lần.
Chân tình của con người thật khó lấy.
-
"Đồ ngốc.
"
Trong biển hoa ngập trời, Cốc Nghi ngồi dưới tàng cây, Kỷ Trạch thì nằm trên mặt cỏ, gối đầu lên đùi Cốc Nghi.
"Chỉ cần! " Cốc Nghi dùng cánh hoa phe phẩy lên hàng mi của Kỷ Trạch: "Anh nói cho em sớm hơn một chút là em sẽ mềm lòng.
"
Kỷ Trạch cầm tay Cốc Nghi, nhắm mắt nhớ lại từng giây phút giữa họ: "Anh sợ em sẽ thật sự không quan tâm đến anh nữa.
"
"Không thể nào.
" Cốc Nghi quả quyết: "Chẳng phải anh có thể đọc được suy nghĩ của em sao? Tại sao anh không biết có rất nhiều lần em! "
"Từ sau lần đó anh không làm vậy nữa.
" Kỷ Trạch mở mắt ra, nhìn lên cằm Cốc Nghi: "Ngoài yêu cầu không gặp em mà anh không thể làm được, những chuyện khác đều nghe em.
"
Kỷ Trạch nắm lấy tay phải của Cốc Nghi, xúc tu nhỏ dán lên tay trái anh.
Cốc Nghi dùng hành động đáp lại sự thẳng thắn của Kỷ Trạch.
Người cúi đầu trước là Cốc Nghi, cuối cùng bị đặt trên cây cũng là Cốc Nghi.
Mặt anh ửng hồng một cách thiếu tự nhiên, bờ môi bị hôn đến vừa bóng vừa đỏ, con ngươi ướt nước mắt nhìn về phía Kỷ Trạch.
"Để em, thở một chút.
"
Cốc Nghi đấm ngực gã phàn nàn: "Lần nào, cũng, làm ác như vậy.
"
Kỷ Trạch liếm láp hàm răng, cười nói: "Đành chịu thôi, con người ngon quá mà.
"
"Anh nuốt luôn em vào bụng đi cho rồi.
"
Kỷ Trạch quỳ một chân, bóp cằm Cốc Nghi: "Chính em nói đấy nhé.
"
"Này, em đùa thôi, anh ---"
Cốc Nghi còn chưa kịp nói hết lời, môi lại bị ngậm lấy, tay người kia còn không an phận luồn vào quần dài của anh, cách một lớp vải vuốt ve thứ kia.
Xúc tu nhỏ cũng không chịu thua kém, quấn lên cổ chân trơn bóng của Cốc Nghi.
Thế giới tinh thần không tồn tại những sinh vật khác, Cốc Nghi cũng dứt khoát không ngượng ngùng nữa.
Anh bỗng đẩy Kỷ Trạch một cái, tiếp đó hai người ôm lấy nhau lăn vào bụi hoa.
Cốc Nghi túm áo Kỷ Trạch, ngồi trên người gã, đầu bọn họ dính vô số cánh